Chuyện bây giờ mới dám kể - Duy Đảo







Chuyện bây giờ mới dám kể


Hưng Hóa, Đường xuống nhà ănHưng Hóa - Đường xuống nhà ăn
Khi về Hưng Hoá lúc đó chúng tôi học hết lớp 7. Tầng 2 dãy nhà đầu tiên phía tay phải nếu từ hiệu bộ nhìn dọc theo trục đường chính hướng nhà ăn là nơi chúng tôi ở, còn lớp học thì ở tầng trệt. Mới chuyển về nên giường chưa có, chúng tôi triển khai chiếu nằm đấu đầu vào nhau theo từng tiểu đội.
Tôi với hắn hai tiểu đội khác nhau nhưng trời xui đất khiến thế quái nào hai thằng lại nằm đấu đầu với nhau.
Hắn là thằng nghịch ngợm và có nhiều sở thích. Buổi trưa hắn hay trốn không ngủ lang thang ngoài sân bóng hoặc lùm cây bãi cỏ và nhất là quanh quần bên những cục phân bò đã khô nằm vô khối trong khu vực trường mà dí mắt vào đó lùng sục tìm kiếm. Hắn làm gì ư!? Hắn đi bắt dế. Hắn có cái lon sữa bột 1kg của Liên Xô ở nhà gửi lên.  Đêm đêm lừa cho chúng tôi ngủ say hắn mới cẩn thân trùm chăn giải quyết. Có hôm bị sặc, hắn ho khù khụ như cóc xơi thuốc lào. Hắn xơi vo không cần nước chỉ cần một tờ giấy cuộn lại thành cái ống như xe điếu cứ thế hắn xọc vào hộp sữa mà hút. Y như hít hê-rô-in bây giờ. Hộp sữa hết sau đúng một tháng thao tác. Còn vỏ hộp sau khi đổ đầy nước đậy nắp lại cẩn thận là trưa trưa hắn cắp nách ra đi hành nghề.
Có một buổi trưa tôi và hai thằng nữa cũng trốn ngủ đi lang thang, bất đồ gặp hắn đang chổng mông bên đống phân bò còn tươi. Thấy ba chúng tôi hắn như vớ được vàng:
- Các ông ơi có con dế đực to bằng ngón tay, màu cánh dán cực đẹp. Tôi đã đổ hết hộp nước, rồi bồi thêm một bãi nước đái nữa mà nó vẫn chưa chịu ra. Các ông làm ơn…
Thế là ba thằng tôi nhiệt tình tháo ngay nút quần, cứ thế chĩa “súng” vào hang dế cạnh bãi phân bò giúp thằng bạn.



Hắn la lên:
- Ấy ấy, từ từ thôi, phí quá. Ông phải quỳ xuống chĩa thẳng súng vào lỗ như tôi hướng dẫn đây này, từng ông một.
Thế rồi chú dế cụ - không chịu được nước hay không chịu được mùi khai chả biết nữa - nhoai ra. Thế là cu cậu tóm được.  Hắn tuyển chọn được hơn chục con và nuôi trong chính cái vỏ hộp sữa 1 kg ấy. Niềm vui của hắn thành nỗi khổ của tôi và của những thằng nào nữa thì tôi không biết.
Mỗi khi đêm xuống hơn 10 chú dế cụ cùng một lúc cất tiếng gáy được cộng hưởng trong cái vỏ hộp đặt ngay sát đầu thì có tài thánh cũng không sao ngủ được. Nhưng nể bạn, tôn trọng sở thích của bạn mà tôi không dám “đấu tranh”.
Thế rồi cơ hội đến. Một đêm chả hiểu ăn phái quái gì mà bụng sôi ùng ục và từng cơn đau quặn lên. Hố xí thì xa, cách nhà tới mấy trăm mét, lại vốn sợ ma. Thế là một công đôi việc tôi ôm ngay cái hộp dế của hắn ra ngoài hành lang cứ thế ngồi xuống chĩa đít vào, một hộp đầy. Lũ dế đang gáy hăng bỗng câm bặt.
Sau khi giải quyết xong tâm hồn thoải mái, không gian yên ả không còn tiếng dế gáy làm phiền tôi ngủ một mạch tới khi báo thức.
Vốn tính cẩn thận tôi đã đặt cái hộp sát chân tường. Thế mà thằng chết tiệt nào khi báo thức chạy xuống tập thể dục lơ đễnh đá phải, thế là tất cả văng tứ tung ra nhà, ra chiếu, ra quần,  ra áo… Cả bọn trong lớp đứa thì chửi, đứa thì bịt mũi, đứa thì gom quần áo chưa bị dính chạy… Còn hắn hắn như người vô cảm.
- Dế của tao bị lũ quét chết hết rồi, chúng mày ơi.
Rồi hắn ra rả chửi cái thằng đểu nào chơi hắn.
Vụ này cũng như nhiều vụ khác của các  bạn Trỗi bị chìm vào quên lãng không xử lý được vì điều tra cực kỳ phức tạp. Ông bạn có hộp dế giờ nghe nói đang định cư ở một tỉnh phía bắc?

Đăng lại bài viết của Duy Đảo (đã đăng tại Blog bantroi5: Chủ nhật, ngày 26 tháng mười hai năm 2010)

 ❧ ❀ ❧ 

Free Counter