Khoảng khắc và vĩnh hằng




KHOẢNG KHẮC VÀ VĨNH HẰNG



Trong thư viện
Bốn bề là lương tri nhân loại
Chàng và nàng
Bất chợt
Ánh mắt trao nhau!
Tiếng sét ái tình phát nổ từ đâu
Mà choáng váng, hôn mê sâu tâm thức?
Nàng nhìn chàng hớp hồn không chớp
Đôi hàng mi rợp thảng thốt nỗi mừng
Chàng nhìn nàng
Soi rọi xa xôi, ngỡ ngàng lý tưởng
Không gian yên ắng
Thời gian ngừng trôi
Chớp nháy thôi
Mà miên man như hàng thế kỷ
Trong thư viện, giữa bạt ngàn chân lý
Có hai linh hồn vỗ cánh bay lên
Dập dìu bên nhau khắp cõi thần tiên
Thêu vĩnh hằng trong ảo giác
Dệt xum vầy trong hoang lạc...
.....

....
Chàng cặm cụi đi
Lầm lũi tư duy
Trên xa lộ chang chang quay cuồng cát bụi
Mồ hôi nhễ nhại
Gầy guộc xanh xao
Cất bước tự độ nào
Chưa hề tới đích
Cứ nhẫn nại qua ngày vượt tháng
Độc hành si và mê mải suy...
Quên lâu rồi tích Mỵ Nương-Trương Chi*
Tương lai nào biết đợi chờ dĩ vãng!?...
....

Nắng dịu, trời trong
Thắm hồng đôi má
Nàng cười tươi
Ôi, đời đẹp quá!
Rộng mở thênh thang...
Tạm biệt nhé mái trường
Những năm học trò, áo dài tóc cài hoa trắng
Và nàng hân hoan bay tìm thần tượng
Hiển hiện một lần thêu dệt ngây thơ
Trong cõi thần tiên đắm đuối mộng mơ...
.....

Tình cờ
Hay cố ý
Hỡi đất-trời, tạo hóa?
Đang gió khô, nắng lóa
Bỗng ầm ào giông, mưa
Cùng vội nép vào gốc đa
Trú nhờ tán lá
Là chàng và nàng
Hai nẻo yêu thương
Đã từng
Mừng trong thư viện
Giữa muôn ngàn lý giải cuộc đời,
suy vong - hưng thịnh...
.....




Ánh mắt điếng lặng giao nhau
Cái bất ngờ như định mệnh từ lâu
Một thoáng thôi, xé rách đau tiềm thức
Dưới mắt nàng,
Vỡ tan lâu đài nguy nga trên cát
Chàng,
khắc khổ, điêu tàn, bạc thếch tương lai...

Cơn mưa dài
Mệt nhoài sỏi đá
Nước miệt mài, dầm dề tán lá
Đầm đìa mái tóc chàng trai
Mặt đất vơi đầy
Cuồn cuộn nổi chìm bất tận
Ôi! những lá vàng
Đã từng tươi xanh kết thân dày rộng
Che mưa, che nắng cho đời!...

Dưới mắt chàng,
Thực tại lạnh lùng
Má phấn môi hồng rã rời nghĩa lý
Mưa gột phũ phàng,
lột trần truồng nhân thế...

Ánh mắt thất thần, ngơ ngác, xa nhau
Nàng quay đầu
Và chàng cúi đầu
Ôi, trớ trêu nghiệt ngã!
Lần tái ngộ ngỡ sấm rền, chớp lóa
Báo hiệu mùa vui đám cưới, hoa đăng
Ngờ đâu,
Là tràng pháo động quan
Khóc hai xác mơ bủng vàng ảo giác
Đoàn đưa tiễn
Chỉ hai linh hồn bơ vơ, u uất
Lặng lẽ chia ly theo hai ngả con đường
Dọc bức tường
Mà bên kia là khuôn viên thư viện
Cùng vẫy ngày xưa chung một lần thêu dệt
Bức tranh ảo huyền trong chốn tinh hoa
Ngây ngất mê hồn mà hụt hẫng thiết tha...
Chào phân ưu từ biệt
Khoảng khắc bất tuyệt giữa vĩnh hằng bất tuyệt!

.....

Trời quang mây tạnh
Giọt nắng long lanh
Thoáng đãng, mát lành!...

Cây đa già ngàn năm đứng đó
Sừng sững xum xuê giữa trời nắng gió
Chào ngàn đời bất chợt lại qua
Chốn tuổi thơ nô đùa
Che thanh xuân tình tự
Chứa những giá trị nhân văn hóa thành bất tử
Chờ những mộng đời hoang tưởng, dại khờ
lụy tàn, mục rữa, phôi phai...







Chú thích: *
Ngày xưa, Mỵ Nương là con một quan đại thần. Nhan sắc nàng đẹp tuyệt trần. Lớn lên, không biết vì đâu mà nàng luôn sầu muộn, miệng không hề nở nụ cười. Cha nàng thấy vậy bèn xây một cung lầu trong khuôn viên nhà, nơi sát bờ sông để mong nàng ở đó ngoạn cảnh, thêu thùa, đọc sách cho khuây khỏa....Trương Chi là một chàng ngư phủ mồ côi, ngày ngày vẫn chài lưới trên quãng sông trước cung lầu, vừa làm lụng vừa ca hát, đêm đêm cũng thường ra đó thổi sáo. Tiếng hát của chàng ngư phủ ngân vang tha thiết, tiếng sáo của chàng réo rắt du dương.
Từ ngày ra ở cung lầu, Mỵ Nương trở nên hoạt bát, vui vẻ, hay nói hay cười, nét mặt tươi như hoa mới nở mỗi khi Trương Chi cất tiếng hát hay thổi sáo.
Sau một thời gian thì chàng Trương Chi bỏ đi, đến một quãng sông khác sinh sống. Mỵ Nương vì thế không còn được nghe chàng hát và thổi sáo nữa.Cũng từ đó, nàng lại lâm vào cuộc sống sầu muộn, lặng lẽ như người mất hồn với nét mặt lúc nào cũng ủ dột, héo hắt, não nề. Thế rồi nàng ốm liệt giường. Quan đại thần thương con, cho vời các danh y đến xem mạch bốc thuốc, tích cực chữa trị cho Mỵ Nương. Nhưng bệnh tình nàng vẫn không thuyên giảm. Sau, qua dò hỏi mà quan đại thần biết được con mình đã mê đắm tiếng hát và tiếng sáo của chàng ngư phủ có tên Trương Chi. Quan bèn cho người đi tìm và vời đến.
Được yêu cầu, Trương Chi vui vẻ ngồi bên ngoài cung vừa hát vừa thổi sáo. Nhờ thế, Mỵ Nương mau chóng bình phục và đòi gặp mặt chàng trai mà lòng nàng từ lâu đã thầm thương trộm nhớ. Trương Chi chỉ là một ngư phủ nghèo hèn, hơn nữa, chàng lại còn đen đúa và rất xấu xí. Cho nên vừa gặp mặt Trương Chi, ngọn lửa tình hừng hực trong tâm hồn Mỵ Nương vụt tắt ngấm. Nàng thất vọng hoàn toàn và do đó mà cũng tỏ rõ vẻ lạnh nhạt, coi thường.
Đến lượt Trương Chi, từ ngày gặp mặt Mỵ Nương thì trở nên si tình, đem lòng yêu thương Mỵ Nương tha thiết trong nỗi bất lực khôn cùng. Quá buồn chán và tủi cho thân phận mình, chàng bỏ bê làm ăn và thân xác chàng ngày càng tiều tụy. Rồi một hôm, chàng bỗng cất tiếng hát:
Kiếp này đã dở dang nhau
Thì xin kiếp khác, duyên sau cho lành
Hát thế xong, chàng nhảy xuống sông tự vẫn.
Ít lâu sau, có người vớt được một khúc gỗ quí. Quan đại thần mua được cho tiện một bộ chén trà. Mỵ Nương thích thú, tò mò đem ra uống thử. Vừa cầm chén nước lên thì lạ thay trong lòng chén hiện lên hình ảnh chàng trai năm xưa (tức Trương Chi), đồng thời tiếng hát trong trẻo hòa quyện với tiếng sáo nỉ non như hờn như trách của chàng cũng văng vẳng bên tai nàng. Mỵ Nương cảm thấy chạnh lòng, nỗi ân hận trào dâng làm nàng ứa lệ. Một giọt lệ của nàng rơi vào trong chén làm nó vỡ, tan ra thành nước.

(Truyện cổ tích Việt Nam)