Thơ Trần Việt Châu








Gửi em!


Biết là sinh nhật em,
Thế mà không đến được!
Nghe như lòng thổn thức,
Một bóng nắng qua thềm.

Mới đấy mà một năm
Sao đã thành dĩ vãng?
Trong sắc chiều thăm thẳm,
Để mình anh lặng thầm.

Nhớ ngày này năm trước
Rực rỡ hoa mùa xuân,
Và mây vàng óng mượt
Ngã bóng trên sông Vân.

Thế mà mây lại bay,
Đi đâu không trở lại!
Cho đông buồn tê tái,
Nỗi nhớ vơi vơi đầy.

Em có còn nhớ không?
Bài thơ “ Mùa đông trắng”,
Trách người sao im lặng,
Hiu hiu lạnh tâm hồn.






Thế mà sáng xuân nay,
Ai ngờ dòng sông chết
Như cuộc tình ly biệt
Sao nước măt lấp đầy.

Hôm nay xuân về đây
Trong ngày sinh nhật ấy,
Có gì như khơi dậy,
Hương rượu cũ nồng say…

Anh như còn vấn vương,
Đường em đi đơn độc
Chỉ một mình tiếp bước,
Biết ai nhớ, còn thương?

Âu cũng là duyên hẹn,
Nhưng chẵng được chung đường.
Xuân có còn chờ mong
Chiều mây kia có đến?

Biết là sinh nhật em,
Thế mà không đến được…
Đâu rồi lời hẹn ước
Sắc không mầu là đêm,

Em có còn nhớ không…

{Ngày sinh nhật 30/4/2007}.








Đọc “Thời hoa đỏ”


Cứ mùa hè đến, khi hoa phượng nở đỏ rực mình lại nhớ đến thời học sinh mơ mộng và mối tình đầu đã đi qua. Hình ảnh của người ấy không bao giờ mờ phai trong mình, đó là mối tình nảy nở từ những bức thư trong năm đầu vào đại học. Hôm nay, tình cờ đọc bài thơ “Thời hoa đỏ” của Doãn Tùng mình lại bồi hồi họa tiếp…

Trở lại thời gian của ngày tháng xa,
Hoa rơi đỏ một góc đường nỗi nhớ.
Ai viết bài thơ về “Thời hoa đỏ”?
Thương vương vương thời trai trẻ đến trường…

Tôi ngơ ngác đi qua mùa hoa đỏ,
Nông nôỉ nỗi lòng, trưa cháy tiếng ve!
Hoa nở rực để hồn mơ mộng
Ra riết nhớ ai, ai nhớ phượng rã rời.

Đâu rồi hoa rụng hoa rơi,
Để tôi nhớ về một thời hoa đỏ.
Thời của em và thời của anh,
Ký ức tràn về, năm tháng chiến tranh…

Anh và em giữa mùa hoa nở rộ,
“Nở bừng” trên con đường học trò…
Đi qua, đi qua quá khứ chẳng nhạt mờ,
Của một mùa hoa, thời học sinh mơ mộng.
Ai viết cuối dòng:” Em của riêng anh”
Và một lần hạnh phúc đến mong manh





Ta lạc giữa chuyến tầu đêm em đi mãi…
Cứ như hoa rơi không trở lại!
Hoa phượng không tàn mà cháy bỏng,
Chẳng trách chia tay từ dạo ấy,
Ơi, vai tròn, hoa đậu sóng tóc xanh;
Gợi đến nát lòng, thơ ai viết:

“Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi…”.
Nỗi nhớ một đời,
Hoa phượng nở…"



14/10/2016.

Xem thêm: Bài thơ: Thời hoa đỏ (Thanh Tùng - Doãn Tùng) - Thi Viện







Châu vừa đọc xong chuyện “Núi đồi và Thảo nguyên” của nhà văn nga Aitơmatốp gồm 4 chuyện ngắn thơ mộng, lãn mạn,anh hùng và đầy bi ca của những con người vùng Kirghizia – một nước cộng hòa vùng Trung Á của Liên Xô vào những năm 30,40 của thế kỷ trước. Đó là những chuyện: Giamilia - cây phong non trùm khăn đỏ; Mắt lạc đà và Người thầy đầu tiên. “Châu Bột” chỉ outlines một vài nét về câu chuyện và tên những nhân vật chính và số phận của họ thôi, bạn nào đọc rồi thì hiểu cảm xúc của Châu Bột.


Chuyện Núi đồi và Thảo nguyên


Ồ lạ thật: “Núi đồi và Thảo nguyên”,
Cái đẹp khắt khe, chẳng ai làm chứng?
Thảo nguyên mênh mêng mông trong tự nhiên diệu kỳ,
Cánh chim trắng tung bay, chiều lộng gió.

Một miền đất đẹp trong hoang dã,
Vẻ ngập ngừng vương vấn hoa ngải hương!
Chiều bâng khuâng, tôi chợt thấy Axen,
Đứng lặng đấy, hai con đường xuôi ngược.

Ai gọi em “Cây phong non trùm khăn đỏ”,
Để mê lòng hiệp sỹ đỉnh Thiên Sơn?
Mặc trì triết nhưng con người rất thật,
Vì tình yêu, ai có thể chia đường?

Giữa thảo nguyên ngập tràn miền ngải hương,
Đồi cây phong, Duxen còn đứng đó!
“Người thầy đầu tiên” của Atưnai,
Thảo dược trắng trong, em đi không trở lại?
Để mãi bóng hình dâng hiến sự ngây thơ…

Đến bây giờ lệ còn đọng trên mi.
Atưnai đi mãi mãi không về,
Lời thề ước thẳm sâu nỗi nhớ,
Của thời thiếu nữ nổi nông….

Chiều hoang vu trên thảo nguyên hoang dại,
Tiếng máy cày tan tác hè trưa.
Miền núi đồi biêng biếc thẳm xanh lơ,
Ngựa phi mãi,tiếng còn vọng lại.
Cái đẹp trắng trong lời thề thốt, ơi người!…





Đường xe lửa xuyên thảo nguyên bát ngát,
Tiếng còi xe chốn chay kẻ đớn hèn,
Trên biên giới xa, đầy hương man mác,
Có để lại Kêmen bên “Suối mắt lạc đà”.
Thấy xao lòng bức tượng đá người xưa!
Mưa lã chã rơi trên miền Trung Á,
Buồn đến mông lung, mây gió cuộn tơi bời…

Mùa tuyết tan, lạnh cóng dải Thiên Sơn,
Tiếng nức nở, trốn ai ngày trở lại,
Chuyến tầu đêm, Giamilia đi mãi…
Nhớ núi đồi im lặng thảo nguyên ơi!

Ôi nước Nga, hai mươi năm dầu dãi,
Trong vắt không gian, tĩnh mịch thời gian.
Tạm biệt Axen, “Cây phong non trùm khăn đỏ”,
Tạm biệt Giamila, Atưnai.

Nhớ quá thảo nguyên,
Tiếng sói tru,
Lạnh mùa hoa hương ngải.
Chia tay thảo nguyên, da diết nhớ núi đồ,
Rung động trái tim,
Nhà văn kể lại./.



20/4/2017.

Đọc truyện của Tác Giả: Tchinguiz Aïtmatov tại Trang Sách Truyện Việt Nam thư quán (Cây phong non trùm khăn đỏ, Giamilia, Người thầy đầu tiên)








Đây là bài thơ Việt Châu gửi tặng vợ mình nói lên tấm lòng của mình mà ngày thường không thể giãi bày!



Bên kia nửa tâm hồn

(Thương tặng Nga của anh)


Câu biền giao còn đầm trong tiếng hát
"Áo anh sứt chỉ đường tà
Mẹ anh mất sớm, vợ thời chưa khâu..."
Để tôi nằm thức đêm thâu
Thương em người vợ ngồi khâu bên chồng
Thủa hàn vi chẳng giận hờn
Làm men nước ngọt để chồng đi giao.
Ta nghèo nhưng sống thanh cao
Chăm nom khôn quản khuyết hao cuộc đời
Anh thường hay nói ơn trời,
Cho anh người vợ tuyệt vời yêu thương,


Nét hoa kia chả vô thường
Không quen khoe sắc mà hương ngất trời
Tháng năm dù có đầy vơi
Có em chăm bẵm thảnh thơi cuộc đời.
Một thân lo mấy đời người,
Cha già mẹ héo em tôi tật nguyền.
Chồng một bên, con một bên
Hai vai trĩu nặng nỗi niềm lo âu
Anh nhờ con chuyển lời thơ,
Yêu em hai chữ vô bờ từ anh./.








Năm 2006, nhân chuyến thăm Hàn Quốc tham dự ASEM, Châu đc đặt chân đến Jeju - một hòn đảo xinh đẹp giữa biển xanh. Tức cảnh sinh tình, bài thơ này đã ra đời.


Có một đảo Jeju nơi Hàn Quốc

(Nhân chuyến công tác năm 2006 tới Jeju)


Đảo Jeju dấu mình trong biển
Xanh đến ngẹn ngào và dữ dội thế ư?
Dáng kiều diễm làm ghen hờn bao kẻ
Xinh vẹn - trinh nguyên - kiêu ngạo - tuyệt trần.

Hồn e ấp mơn man nơi trần thế!
Jeju người hương đọng biển xanh
Sóng réo gọi làm mê hồn kẻ sỹ
Biển mây mù và từng lớp thông reo.

Sóng dội ngoài khơi lặng lẽ trong lòng
Hôn vịnh nhỏ có mây trời bẽn lẽn...
Chiều côi cút nghe chim kêu tìm bạn
Để hoang sơ làm rợn ý thơ người.

Ai đứng đợi chờ nơi ghềnh biển
Kè đá người xây chứng kiến chuyện tình
Biển mòn mỏi cuốn bay màn xiêm mỏng
Để ảnh hình hư ảo bóng người đi.





Đá muốn kể với người thủ thỉ
Giữa đêm đầm hương vị biển cay
Ai dấu cả bóng người trên bờ đá
Biển xanh đêm hồn tắm ngàn sao.

Người viễn khách sinh từ miền đất lạ
Cảm thấy nao lòng giữa đảo đẹp trời Đông
Một thiên nhiên xanh sắc đến say lòng
Xanh biếc biển, lá biếc xanh, trời xanh thăm thẳm...

Ta chợt thấy mắt em xanh như ngọc,
Tóc dài xanh, xanh xiêm áo, hoa cài.
Vẻ đẹp ấy chỉ Jeju có được
Cảnh xứ Hàn làm thương nhớ trời Nam...

2/8/2006






Trong một buổi chiều khi ngắm hoàng hôn buông xuống biển Sầm Sơn, Châu chợt nhớ đến một cố nhân, xúc cảm chợt đến và bài thơ này đã ra đời.


Chiều Sầm Sơn và Em




Biển xanh thẳm hút chiều Sầm Sơn
Bát ngát mênh mông chia cắt biển trời
Những thuyền mây trôi trên biển ngược
Cát trên bờ, em tắm giữa biển xanh?

Tôi ngồi ngắm biển kia ngời nắng
Mà bơ vơ như vắng một người?
Dấu cát dưới chân, sóng vờn trước ngực
Lạc lõng sao khi đứng giữa muôn người.

Biển đâu chết khi sóng cồn mạnh thế!
Ta nhớ em giống như biển điên gào.
Diều chao gió để nắng chiều nhuộm phủ
Lắc lư hoài soi biển thấy hình em.






Chỉ chốc lát mà hoàng hôn tím biếc
Biển điệu đà, duyên dáng lại bên ta
Chút ửng nhạt làm lòng người say đắm
Thoáng yêu thương để thoáng giận hờn...

Ai lạc lối để biển kia đơn chiếc
Sầm Sơn buồn dù ngập tiếng người reo.
Ờ lạ lắm nghe hoàng hôn tiếng sóng
Nắng thắm vàng và biển xanh mơ.

Ta chợt thấy một Sầm Sơn ngơ ngác
Giống như ta ngơ ngác thấy Sầm Sơn
Không một niềm vui hay chút niệm buồn,
Anh nghe biển chiều vắng em biển khóc.


24/6/2006








FB Trần Việt Châu