Thư riêng - Tư liệu chung (5) - Hoàng Anh

Thứ 6 ngày 26 tháng 5 năm 1967.

Má kính mến!
Kỳ trước Bác Hai hỏi thăm sức khỏe và nhờ con mua 2 bút máy nữ để bác tặng bạn bác ấy nhưng trường chưa phát tiền.

Hôm vừa rồi trường phát mỗi người 4đ31 nhân dân tệ con định dành mua bút cho má và tặng bác hai.

Trong tháng 5 con được vào nhóm tu dưỡng để phấn đấu vào đoàn còn gần một tháng nữa thì kết thúc năm học. Nhà trường tổ chức 2 đợt thi đua “Về thăm Quê Bác” và “Thăm quê Anh Bé” con đều không bị trừ cây số nào cả má ạ.

Hàng ngày bọn con: Sáng tập thể dục, gấp chăn màn, ăn sáng chuẩn bị sách vở lên lớp. 12h trưa tập hợp đi đều hát đến bếp ăn cơm trưa. Chiều học 2 tiết, sau đó lao động và đi tắm sông.

Thỉnh thoảng trường tổ chức thao diễn thể dục thể thao gồm duyệt binh, nhảy cao nhẩy xa, đá bóng, đánh xe tăngNguyễn Anh nói... Mình nhớ có bạn Nhân Chột làm mũi tank của mình, còn xe cuối của khóa K 5 là do Nguyễn Thiện Nhân chỉ huy...vui thật.
2 Tháng 11 lúc 08:29
Thắng Tô nói... May còn thư của Nguyễn Anh chứ kô chắc chẳng ai nhớ những trò chơi này nhỉ. Mà cái trò đấu Xe tăng này chơi thế nào?
2 Tháng 11 lúc 16:22
Thắng Tô nói... Hồi An Mỹ mình nhớ có trò Trận giả, có các anh khóa trên xuống giúp chỉ huy, làm trọng tài... , đại đội chia 2 phe quân xanh, quân đỏ, có cờ chỉ huy được giấu nơi kín đáo, và phải bảo vệ vì nếu vào tay đối phương là thua. Mỗi thằng đeo 1 số ghi chữ to vào tờ giấy dán sau lưng, nếu bị đối phương đọc đúng số hay bị dật mất thì coi như bị loại khỏi vòng chiến, rồi cũng lập các đội trinh sát, tấn công, bảo vệ... vui phết.
2 Tháng 11 lúc 16:34
Nguyễn Anh nói... Trò xe tăng hồi đó chơi ngay chỗ đánh bóng rổ sát ngay núi đá lớn của trường y Trung, mỗi lớp có 8 xe, mỗi xe có khoảng 5 người 4 người đầu đều bịt mắt ôm lưng nhau chỉ có chỉ huy xe đứng cuối không bịt mắt , người đứng đầu thì nắm 2 tay dương thẳng như súng theo lệnh xe sang trái phải lùi tiến của chỉ huy, mục tiêu là tránh mũi mà đâm vào hông xe đich cho tan ( ngã rời).
2 Tháng 11 lúc 18:07
Duy Đảo nói... Nhờ những lá thư HA viết cho má gần 50 năm trước mà chúng ta nhớ được cụ thể phần nào cuộc sống của mình những năm ấy . Bởi vì hầu hết chúng ta đều không còn nhớ, hoặc nhớ thì bập bõm bởi thời gian. Thật quý vô cùng.
2 Tháng 11 lúc 19:06
Nguyễn Anh nói... Gần 50 năm rồi đến mình cũng chẳng nhớ nổi hồi ấy nếu không có gì ghi lại ...
2 Tháng 11 lúc 20:40
, chơi công đồn, lần vừa rồi con được xung vào đội Xe tăng đấu với các lớp cấp 2(K5). Hôm ấy xe con làm trưởng xe, đánh rất hăng tiêu diệt gọn 8 xe còn chiếc cuối, khi tiêu diệt nốt thì xe con cũng bị vỡ nhưng cũng giành chiến thắng cuối cùng và lớp con cũng giành nhiều giải nhất như bóng đá, đánh xe tăng, hát… nên nhà trường thưởng cho đại đội con một tượng anh Nguyễn văn Trỗi với nhiều đồ lưu niệm khác nữa…

Con nghe nói ở bên nước bây giờ lương thực khan hiếm lắm, nhà trường đang phát động ăn uống tiết kiệm để giành chống Mỹ cứu nước (nghĩa là không phí phạm đổ vãi).

Dạo này máy bay Mỹ nó bắn phá dữ dội hơn trước, nên con có phần hơi lo lo thế nào ấy. Chỗ má có làm sao không? Vì mới rồi lớp con vừa có bạn có mẹ bị máy bay Mỹ bắn bị thương nặng.     Thôi con tạm dừng bút ở đây. Con chúc má mạnh khỏe.                                    Con Hoàng Anh.