Trong mọi cuộc chơi phải có người biết hy sinh - Trần Kiến Quốc



Sáng qua, ngồi ở quán Café ngay chân Cột Cờ.

Chuông reo, màn hình hiện lên "HONG LOI T6". Vội trả lời:
- Hùynh Hồng à? Q đây!
- Ông ra Hà Nội cả nhà à? Sao không để vợ con lại trong này rồi đi đi về về, để anh em còn gặp nhau?
- Công việc mà! (Cuối năm có làm 1 party nhỏ với anh em ở Jodee Beer chia tay năm cũ, nhưng không dám lộ là sẽ đi lâu. Rồi anh em biết cả)... Này, hôm qua đến thăm nhà liệt sĩ Trần Hữu Dân k7 ở 45A Quang Trung, được thăm lại căn hộ của cụ Mười Trí. Anh em nhìn lại cái cửa sổ trên gác mà Hồng và Cúc "lồi" bị phụ huynh khóa cửa nhưng vẫn trèo ra, trốn đi chơi đấy.

đến thăm nhà liệt sĩ Trần Hữu Dân k7 ở 45A Quang Trung

- Vậy à? - Hồng cười ha hả.
- Sao mãi chưa có bài trên blog?
- Mai tôi đi thăm Quốc Bình, ông ạ! Nó nằm ở trại xa thành phố đến 200km, giờ yếu lắm. Đơn độc, chẳng ai chăm sóc. Sợ rằng... Khi về sẽ viết (*).
- ...
Thật cảm động! Không chỉ Hùynh Hồng mà lính ta ở khóa nào cũng có những người "vác tù và", biết hy sinh cho bạn như thế. Xin cảm ơn các bạn!
Còn sáng nay, Phú Hòa và vợ chồng Hồ Quý Kỳ bắt đầu rời Praha sang Leipzig thăm anh em Trỗi. Tuyết chắc dày lắm? Trắng xóa. Trời lạnh bao nhiêu độ dưới 0? Chúc các bạn hội ngộ vui vẻ và được sưởi ấm bằng tình bạn chân thành của những thằng Trỗi con!