Tết của tôi ở trường Trỗi - HaMeoK6





Tết sắp đến, tôi nhớ lại tết ở trường Trỗi. Chúng mình chỉ có một lần ăn tết ở trường. Đó là tết Mậu thân năm 1968 tại trường mới ở Quế Lâm. 

Hồi đó, hình như tôi còn nhỏ quá nên nay nhớ lại tết đó đối với mình chủ yếu là mấy ngày được nghỉ học, sáng không phải dậy tập thể dục và ăn ngon hơn. Hối đó, các thầy cô và chị nuôi còn gói bánh chưng cho toàn trường ( ko nhớ mỗi đứa được bao nhiêu phần 1 cái bánh ?).

Ấn tượng nhất của tôi vào dịp tết này là 2 “sự kiện” xin kể ra sau đây :

Sáng mùng 1 tết, khi đó tôi đang ngồi trong chuồng xí (nằm gần tường rào phía bên trái từ cổng đi vô) vừa giải quyết chuyện riêng vừa xem mấy con giòi có đuôi (“đặc sản” của Quế Lâm) thì nghe loa truyền thanh của trường phát đi bản tin đài tiếng nói VN thông báo cuộc tiến công nổi dậy của quân dân ta ở khắp miền Nam. Nghe tiếng các bạn ở bên ngoài reo hò, tôi quýnh quáng tự chửi thầm : không hiểu sao mình lại ngồi đây xem mấy con giòi vào đúng mùng 1 tết, vào đúng lúc này – thời điểm lịch sử của dân tộc. Đan mạch nó !

Ngày hôm sau thì phải, tôi cùng một bạn (hình như là Thiệp “bệu”) đi loanh quanh trong trường rồi quyết định xuống Căng-tin để tiêu xài nốt mấy hào còn sót lại trong năm cũ. Vừa tới cửa căng –tin tôi thấy một đám ngồi ngay hành lang đang cười nói rôm rả “vui như tết”. Nhìn lại thì đó là đám Lượng “phẩu”, Hồng “lồi”, Hòa “tàu”, Thành “vẹo” … khoảng gần chục mạng xúm xít bên chai rượu trắng “ăn nhậu” vui vẻ với vài cái bánh ngọt và hút thuốc “Hướng Dương” thơm phức. “Hà mèo, uống một miếng mày!”. Tôi nhấp một ngụm, thấy người nóng bừng bừng và cảm nhận ngay là mình đang “nhậu”. Thật là “sướng” ! Chai rượu vơi dần trong niềm hân hoan, cực kỳ phấn khích của của cả bọn. Đúng là tết không có cha mẹ thì mới được “uống”, mà uống hết cả 1 chai, theo tôi nhớ là khoảng 250 ml. Một đứa nào đó hát vang bài “Cachiusa” bằng tiếng Nga (không biết có đúng không?) và ngắm tuyết lần đầu tiên thấy trong đời. Đúng là cảm giác đang ăn tết ở nước ngoài. Cảm giác mà nhiều năm sau tôi phải nhiều lần nhận nó, nhưng kkông hề vui như lần này !

39 cái tết đã qua, nhưng mỗi lần tết đến tôi lại nhớ chuyện này mà bây giờ mới có “cơ hội” để kể lại. Vì chỉ có “lính Trỗi” mới hiểu. Cám ơn các blog của trường Trỗi!


Đăng lại bài viết của Hà Mèo  (đã đăng tại „Blog Út Trỗi”: Thứ sáu, ngày 11 tháng một năm 2008)