Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

Truyện nhiều kỳ: Ba thằng bạn cùng làng (4) - Duy Đảo




Khi học lớp 5 không hiểu sao Hà bị bệnh. Trời mùa đông lạnh ngắt mà Hà cứ tồng ngồng lao xuống sông ngâm cả ngày. Người nhà phải dỗ dành mãi Hà mới chịu lên bờ. Rồi như người trầm cảm Hà ngồi thu lu trong góc nhà, chả đi đâu và nói năng với ai, nhìn ai cũng lừ lừ đôi mắt.

Ông Nghị, y tá duy nhất trong làng. Thời Tây, ông từng làm cho Pháp ở bệnh viện Đồn Thủy tận Hà Nội. Tiếng Tây ông thạo lắm. Ông đoán Hà bị bệnh động kinh. Ông Khúc, thầy cúng ở chùa làng thì lại phán “Nhà Hà bị động long mạch mồ mả”. Gia đình mời ông cúng bái mãi, mất cả thủ lợn, đàn gà và mấy mẻ rượu lậu mà chả giải được. Bỗng dưng sau một thời gian tự nhiên Hà khỏi bệnh, lại khoẻ mạnh, nhanh nhẹn như xưa.

Năm 70 Hà đi bộ đội. Tôi còn nhớ có một lần Hà chiêu đãi chúng tôi ở cửa hàng ăn uống trên phố huyện, trong kỳ nghỉ tranh thủ giữa 2 đợt huấn luyện được về thăm nhà. Bữa tiệc gồm cơm độn ngô vàng tươi, đậu phụ sốt cà chua, khoai tây xào và đĩa cá rán. Chả biết có phải là cá rán không nhưng bây giờ nhớ lại cái món cá rán ngày ấy là cá nướng thì đúng hơn vì vẩy cá xém đen. Ngẫm lại thời bấy giờ cửa hàng ăn uống quốc doanh mà món nào cũng rán với xào thì có mà sạt nghiệp. Bữa cơm chỉ mất mấy hào bạc và cái tem gạo mà Hà được thanh toán ở đơn vị. Thế mà bốn đứa ăn no, ăn như chưa từng bao giờ được ăn.

Thời thế lộn tùng phèo cả. Cái món cá nướng hạng bét của ngày xưa nghèo đói lại trở thành món đặc sản của ngày hôm nay.

Sau này nghe Hà kể, ngày tiễn anh em bộ đội đi Nam ở ga Tiền Trung, trong đoàn người đưa tiễn hôm ấy không có ai là bạn bè người thân của Hà. Chả biết trong hàng ngàn người lính ra đi trong chiều đông năm ấy có ai buồn như Hà không? Hà ngơ ngác chờ người thân trên đường ke sân ga. Khi lên tầu, Hà cố nhoài người qua ô cửa toa ngoái lại mãi cho tới khi mấy nhịp cầu Lai Vu phía xa bé dần, bé dần rồi khuất hẳn sau làn khói đen. Hà lấy hết sức ném bọc quà qua ô cửa con tàu đang lao nhanh xuống đường rồi nói to với những người đang còng lưng đạp xe trên đường 5 “Gửi hộ về quê theo địa chỉ… ”. Thế rồi bọc quà cũng được ai đó gửi qua bưu điện về quê cho bố mẹ Hà. Quà là bộ quần áo Tô Châu phát trước khi đi cho bố và bộ quần áo cũ cho em cùng cái mũ cối Tầu.

Kỷ niệm Hà tặng tôi trong những ngày sắp rời xa miền Bắc là cuốn tiểu thuyết Ruồi Trâu. Hà nói,  mua ở hiệu sách huyện. Tôi vẫn ngạc nhiên về món quà này cho tới hôm nay. Tôi chả thấy Hà đọc sách bao giờ thế mà tự dưng lại nhận được món quà hết sức nhân văn của giới học sinh sinh viên có học thời ấy.

Sau ngày hoà bình gặp lại, nghe Hà kể đơn vị Hà năm ấy đi nam để bổ sung quân cho chiến trường Đông Nam bộ.


Niềm vui - Tranh  F.LựcNiềm vui - Tranh F.Lực
Dọc đường hành quân, đạn bom, quân số rơi rớt lớp chết, lớp sốt rét, một số tụt tạt… Hà là một trong những người lính vào “đến đích”. Tới Tây Ninh quân số được phân chia cho nhiều đơn vị. Một số xuống đồng bằng, số còn lại bổ sung cho các đơn vị Miền.

Một lần Hà nghe tin hơn chục thằng, trong đó có mấy đứa cùng làng nhập ngũ một đợt, hành quân bị vướng mìn Claymo “đi” sạch. Khi nhận được tin này, Hà úp mặt vào võng khóc mấy đêm liền, thương cho những thằng bạn vắn số.

Đánh nhau, chống càn, bom vùi đạn dập, tưởng rồi cũng theo bạn bè, thế mà thoát. Sau này sốt rét nặng quá Hà bị đẩy lại phía sau cho bộ phận sản xuất.

Tình cờ trong một lần chuyển gạo cho đơn vị, Hà gặp được ông bác họ làm chỉ huy một trung tâm huấn luyện của Miền. Rồi được bác gọi về làm chân công vụ. Hơn năm quản lý trà thuốc,  bưng bê cho thủ trưởng thì Sài Gòn giải phóng. Ngày ấy cùng nhóm phục vụ thủ trưởng trong rừng, ngoài Hà, lính bảo vệ, còn có hai em nấu cơm và y tá Việt kiều Campuchia. Cứ một tuần vài tối Hà lại phải xuống kêu y tá lên đấm lưng cho thủ trưởng.

Có hôm thủ trưởng nói “Hôm nay cho y tá nó nghỉ, gọi “cấp dưỡng” lên thay ca đấm lưng cho tao”. Sau này Hà mới biết các thủ trưởng “kha khá” trong rừng hầu như ông nào cũng có “hoàn cảnh” cả. Sau khi bắt thề sống thề chết không được hé răng với ai Hà vít đầu tôi: “Ông bác họ em có cả con với cô y tá”.

Ngày ấy là chiến tranh, là sống, là chết, thôi thì… đằng nào các anh cũng là liệt sỹ, đã hy sinh cho tổ quốc, “đùn” thêm “đứa con” cho các anh nữa cũng chả sao, chắc các anh thông cảm? Vậy nên những trường hợp bị “lỡ” của các thủ trưởng như ông bác họ Hà sau này đều được tổ chức “hợp thức hoá” thành con em “liệt sỹ”, có chế độ chính sách hẳn hoi.
...   (Còn tiếp).

Xem:
  1. Ba thằng bạn cùng làng (1) -  22/06/2011, Blog K6.
  2. Ba thằng bạn cùng làng (2) -  24/06/2011, Blog K6.
  3. Ba thằng bạn cùng làng (3) -  27/06/2011, Blog K6.
  4. Ba thằng bạn cùng làng (4) -  30/06/2011, Blog K6.
  5. Ba thằng bạn cùng làng (5) -  03/07/2011, Blog K6.
  6. Ba thằng bạn cùng làng (6) -  05/07/2011, Blog K6.
  7. Ba thằng bạn cùng làng (7) -  06/07/2011, Blog K6.
  8. Ba thằng bạn cùng làng (8) -  08/07/2011, Blog K6.
 ❧ ❀ ❧ 


Đăng lại bài viết của Duy Đảo (đã đăng tại Blog bantroi5: Thứ năm, ngày 30 tháng sáu năm 2011).



1 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Hai, 27 tháng 6, 2011

Truyện nhiều kỳ: Ba thằng bạn cùng làng (3) - Duy Đảo




Đường làng - Sơn mài  F.LựcĐường làng - Sơn mài F.Lực
Hà là con cả của chú Rĩnh. Hà chơi thân với tôi. Hà lắm tài từ làm súng phốc bắn quả rau đay, tới câu cá bẫy chim, dậm tôm, dậm cá… Học hết lớp bảy Hà nghỉ không học nữa. Hà nói “Thầy em có biết chữ quái nào đâu mà cũng làm tới chức đội trưởng sản xuất. Chả biết anh thế nào, chứ em cứ động đến chữ, đến sách vở là đầu nó mỏi, hai mắt tự dưng muốn díp lại, chỉ muốn lăn quay ra giường. Em tính rồi học cũng chả để làm gì. Nghỉ học ở nhà sáng sáng dậy sớm đi nhặt cứt chó chăm cho miếng ruộng phần trăm trồng thuốc lào, tới vụ còn giúp thầy bu em được tí tiền, chứ trông chờ vào thóc chia hợp tác thì có mà… ”.

Quê tôi ngày xưa là đất trồng thuốc lào. Có lẽ cùng vệt đất do phù sa của sông Văn Úc, sông Luộc, sông Thái Bình bồi đắp nên khắp một vùng từ Tiên Lãng, Vĩnh Bảo cho tới tận làng tôi thuốc lào đặc biệt ngon. Chả hiểu sao đã là anh thuốc lào thì phải tưới bằng phân chó thì khói mới đượm và say. Giống như ớt phải tưới bằng phân gà mới cay.

(Nhớ ngày ở đảo Kôkông, chúng tôi làm công ăn chia với bọn Thái, trồng cần sa. Bọn Thái kỹ tới mức khôngcho chúng tôi bón bất cứ thứ gì ngoài phân gà. Hàng tuần thuyền chở phân gà từ Thái vượt biển chuyển qua. Khi chúng tôi hỏi thì nó nói cần sa phải tưới bằng phân gà mới tăng chất lượng, tăng độ “phê”).

Những năm ấy làng xóm thanh bình lắm, đến trộm cắp vặt còn không có huống hồ… Thế mà chả hiểu sao bà con nuôi lắm chó thế? Chả biết có phải bà con nuôi chó để lấy cứt bón thuốc lào hay không?

Đi ra đường sơ ý một tí là dẫm phải cứt chó, nhất là các cụ già mắt mũi kèm nhèm. Có cụ đi đám giỗ mặc cái quần ta nâu cả năm mới diện một lần. Thế quái nào đi đường “quệt” phải cứt chó, lúc ngồi nhắm rượu, trên mâm có 5 cụ thì mắt mũi cụ nào cũng toét, cụ này đổ cho cụ kia. Cuối cùng người nhà phải lao vào “can thiệp”, sai con cháu kiểm tra rồi lột quần của cụ bị “dính cứt” đem ra ao “gột”. Thế là một cụ quần đùi “hầu” bốn cụ quần dài, ngồi nhâm nhi cho đến hết cỗ.

Cánh trẻ con làng tôi thời bấy giờ sáng sang phải dậy thật sớm, một tay xách cái rổ bằng tre có buộc dây lót lá chuối, một tay cầm cái kẹp (giống như cái kẹp của cánh thiếu niên nơi thị thành dùng để nhặt hạt táo, bán cho hiệu thuốc bắc trong phong trào gây quỹ đội thời 61-62). Hôm nào ngủ quên, dậy muộn thì đến nước đái chó cũng chả còn mùi chứ đừng nói tới cứt. Cho nên chúng tôi phải dậy thật sớm. Nhiều khi đánh chửi nhau cũng chỉ vì bãi cứt chó.

Sống ở đất thuốc nên chúng tôi đều tập toẹ rồi nghiện hút. Hà nghiện hút từ năm 8-9 tuổi.


Buổi sáng chả có gì tống vào dạ dày, bụng réo sôi ùng ục như hợp tác xã tôi vôi xây trụ sở, đành vớ cái điếu bát của thầy làm một “bi” cho đầy phổi rồi say quắc cần câu nằm co tới tận trưa.

Để làm ra được cân thuốc lào còn vất vả hơn cả trồng lúa. Đất trồng thuốc lào phải làm thật kỹ. Sau khi bón lót bằng phân chuồng thì đặt giống. Khi cây được 3-4 lá là bắt đầu tưới phân chó và chăm sóc. Lá thuốc lào cay thế mà vẫn có sâu rệp xơi được. Nếu không xử lý, lá bị sâu ăn quăn lại, cây chậm lớn, chất lượng thuốc coi như vứt. Người ta phải nấu cơm nếp nát rồi cuốn vào đầu cái que cứ thế lăn trên những lá nào bị rệp, bị sâu. Tất cả rệp lớn, rệp bé… bị cơm nếp dính vào hết… Khi lá thuốc đã già là tới khâu thu hoạch. Thuốc hái về được tước đi phần cuộng và gân, phơi trong bóng mát cho vàng rồi xếp lớp cuộn tròn lại như cái dò lụa ngày tết nhưng dài, có khi dài tới một mét, mét rưỡi cũng không chừng.

Ở quê tôi người ta phải lặn lội sang tận Tiên Lãng, Vĩnh Bảo mời thợ về thái thuốc. Dụng cụ thái thuốc dân trong nghề gọi là “Cầu”. “Cầu” gồm một đường “ray” có độ dốc. Đường “ray” này dùng để đặt bó thuốc đã cuộn lên trên. Phía cuối của “cầu” là một cái lỗ để bó thuốc chui qua, đồng thời đây cũng là bộ phận “lấy cữ”. Xắt dày hay mỏng là do người thợ đẩy cuộn thuốc di chuyển nhanh hay chậm trên đường ray.

Dao thái thuốc giống như lưỡi kiếm Nhật nhưng không có chuôi dầy hơn, có tay nắm ở giữa để người thợ cầm khi thái, đặc biệt rất sắc (cạo được cả lông chân). Người thợ ép dao vào “cữ” đều đặn đưa dao lên xuống, sợi thuốc đều tăm tắp cứ thế tuôn ra.

Khi thái xong, thuốc được rải đều trên những tấm liếp, được hồ bột và nhuộm màu. Màu là nguyên liệu tự nhiên từ củ rừng (hình như là củ nâu). Sau khi hồ và đánh màu thì phơi gió cho khô rồi đóng bánh phân loại. Phân loại thuốc phải nhờ đến các cụ cao niên có nghề hút vài chục năm để đánh giá. Cụ nào được mời thử thuốc sáng phải dậy sớm, mồm phải để thật “thối”, không được đánh răng, không được ăn uống gì. Nhiều khi mẻ thuốc phải thử cả tuần lễ mới xong vì có khi “bi” đầu tiên bắn thử, thuốc ngon quá các cụ say quắc cần câu, lăn quay ra phản. Gia chủ lại phải làm cơm rượu chờ cho các cụ tỉnh thết đãi, sáng hôm sau các cụ mới lại tiếp tục được. Công đoạn thử này rất quan trọng vì nó liên quan đến giá cả. Thuốc lào đóng bánh được cất giữ trong chum lót lá chuối khô chờ thời, khi nào được giá mới tung ra thị trường.    
... (Còn tiếp).

Xem:
  1. Ba thằng bạn cùng làng (1) -  22/06/2011, Blog K6.
  2. Ba thằng bạn cùng làng (2) -  24/06/2011, Blog K6.
  3. Ba thằng bạn cùng làng (3) -  27/06/2011, Blog K6.
  4. Ba thằng bạn cùng làng (4) -  30/06/2011, Blog K6.
  5. Ba thằng bạn cùng làng (5) -  03/07/2011, Blog K6.
  6. Ba thằng bạn cùng làng (6) -  05/07/2011, Blog K6.
  7. Ba thằng bạn cùng làng (7) -  06/07/2011, Blog K6.
  8. Ba thằng bạn cùng làng (8) -  08/07/2011, Blog K6.
 ❧ ❀ ❧ 


Đăng lại bài viết của Duy Đảo (đã đăng tại Blog bantroi5: Thứ tư, ngày 22 tháng sáu năm 2011).



0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

Truyện nhiều kỳ: Ba thằng bạn cùng làng (2) - Duy Đảo




Được mùa - Tranh F.LựcĐược mùa - Tranh F.Lực
...
Hà là con ông Rĩnh. Chả biết có họ hàng gì không mà tôi cứ gọi bố của Hà là “chú Rĩnh”. Chú là đội trưởng đội sản suất. Ngày ấy đội trưởng sản xuất thì khá lắm, trong buồng cót thóc bao giờ cũng đầy. Ấy vậy mà nhà chú quanh năm phải ăn gạo cũ vì thóc thừa từ những vụ trước lưu cữu. Chú chết rồi, chết đã được vài năm, chết vì ung thư dạ dày. Lúc chú ốm nặng đúng dịp tôi về quê. Tôi có tới thăm, biếu chú ký đường và mấy hộp sữa. Thời gian sau thì nghe tin chú mất.

Trong đội sản xuất ngày ấy có cô Khánh. Cô ở sát nhà tôi. Chồng cô tái ngũ, là lính pháo phòng không. Chú hy sinh khi cùng đơn vị đánh trả máy bay Mỹ, bảo vệ Nhà máy xi măng Hải Phòng.

Lúc đó cô còn trẻ, tướng mạo phốp pháp, đám đàn ông trai tráng trong làng đi bộ đội sạch cả, chả còn ai để cô cũng như cánh đàn bà đơn chiếc trong làng lườm nguýt, chuyện trò. Nghe bà con trong làng đồn cô Khánh ngủ với chú Rĩnh. Ngày ấy đâu có sẵn dụng cụ tránh thai như bây giờ mà chả thấy cô chửa đẻ. Mấy ông cán bộ xã bênh chú, chửi những kẻ độc miệng: “Nếu chúng nó ngủ với nhau thì phải đẻ đái! Đừng có mà nói mò, vu vạ cho cán bộ đảng viên là theo đuôi phản động, là vi phạm vào chủ trương chính sách của đảng, của chính phủ. Tù mọt gông!”. Nên bà con ngọng, sợ vãi đái, chỉ dấm dúi chõ mồm vào tai nhau thì thào “Vớ vẩn! Nghe chửi dại mặt còn là nhẹ...".
Có tối tôi sang nhà chú Rĩnh chơi, thấy chú chổng mông trên cái chõng tre, trước mặt là ngọn đèn dầu và cuốn sổ cộng điểm. Chả biết chú tính toán ra làm sao mà thấy miệng lúc nào cũng lẩm bẩm như cúng giỗ, thỉnh thoảng lại thấy chú xoè hai bàn tay ra trước mặt đếm từng ngón một. Cái bút chì trên tay lâu lâu lại thấy chú đưa đầu bút lên miệng “mút”. Tôi hỏi chú, chú bảo “Cho chì thấm nước bọt, viết cho rõ nét”.

Có hôm vừa thấy tôi vác mặt sang chơi, chú đã hét toáng lên như đi câu vớ được cá to:
- May quá tao đang bí! Mày lại đây! Lại đây cộng hộ chú. Mấy ngày dồn lại điểm nhiều quá tao đang hoa hết cả mắt lên đây. Cứ tính đi, tính hộ chú, nếu cần tao chi thêm công điểm cho phần của mẹ mày.


Đã nhiều lần tôi giúp chú, vì cái khoản cộng trừ của chú hơi bị yếu.
Tám giờ tối mỗi ngày bà con trong đội sản xuất đều phải có mặt ở nhà chú, ai cũng mang theo cuốn vở như những ngày “bình dân học vụ” trong phong trào diệt dốt của Đảng phát động sau chiến thắng Điện Biên.
- Bà Đa hôm nay được 10 điểm.
- Cô Hữu được 12 điểm.

- Bà Dần 6 điểm.
- Ơ! Sao tôi chỉ được có 6 điểm! - Bà Dần cãi lại
- Bà già rồi, đội giao cho mỗi con trâu ghẻ mà chăm sóc cũng chả ra đâu vào đâu. Nghe bà con phản ảnh trâu toàn bị đi ỉa mà hay bị bỏ đói, cho nên 6 điểm là ưu tiên rồi còn thắc mắc gì? Đáng lý ra bà hết tuổi lao động, phải được nghỉ ngơi theo đúng chính sách của Đảng mới phải.
Bà Dần nghe chú Rĩnh giải thích tự nhiên quai hàm cứng lại, chả dám nói gì thêm.
… Đại loại việc chấm công báo điểm tối tối ở nhà đội trưởng sản xuất mang tính ước lệ hơn là tính hợp lý và công bằng. Thường chả ai thắc mắc. Điểm cộng dồn tới mùa thì chia bằng thóc. Sau khi gặt đập ở sân hợp tác là tới phần chia thóc. Dụng cụ chia là một cái thùng vuông bằng gỗ.
- Bà A hai thùng.
- Bà B một thùng rưỡi... (thùng rưỡi mới là rầy rà vì đong nửa thùng đâu có phải chuyện dễ)…
Sau khi đổ đầy thóc vào thùng, dùng một cái ống tre gạt ngang miệng là xong "một đơn vị thùng”. Thóc đem về nhà phơi, sảy, dần, sàng. Phần phải nộp thuế theo nghĩa vụ, số còn lại các gia đình dè dặt độn thêm sắn thêm khoai. Rồi lại úp mặt xuống đất, còng lưng phơi mông cho giời, mòn mỏi năm này nối tiếp tháng kia như cái kim đồng hồ quả lắc nhà ông Thùng đầu làng - đựơc đội công tác chia ngày cải cách ruộng đất - đều đặn quay tròn.
...
(Còn tiếp).

Xem:
  1. Ba thằng bạn cùng làng (1) -  22/06/2011, Blog K6.
  2. Ba thằng bạn cùng làng (2) -  24/06/2011, Blog K6.
  3. Ba thằng bạn cùng làng (3) -  27/06/2011, Blog K6.
  4. Ba thằng bạn cùng làng (4) -  30/06/2011, Blog K6.
  5. Ba thằng bạn cùng làng (5) -  03/07/2011, Blog K6.
  6. Ba thằng bạn cùng làng (6) -  05/07/2011, Blog K6.
  7. Ba thằng bạn cùng làng (7) -  06/07/2011, Blog K6.
  8. Ba thằng bạn cùng làng (8) -  08/07/2011, Blog K6.
 ❧ ❀ ❧ 


Đăng lại bài viết của Duy Đảo (đã đăng tại Blog bantroi5: Thứ sáu, ngày 24 tháng sáu năm 2011).



0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

LS trường Trỗi ở QUẢNG TRỊ 1972 - hameok6



Xem Chuyên san các AH-LS của TTh k6 làm thấy có tấm hình chỉ vị trí TTDoanh k5 đã hy sinh khi vượt sông Thạch Hãn làm tôi thấy nôn nao.
Chẳng là hồi cuối năm ngoái, tôi có cùng gia đình viếng thăm thành cổ Quảng Trị, sau đó ra sông Thạch Hãn quay 1 đoạn phim làm tư liệu. Lúc đi dọc bờ song tìm vị trí quay ưng ý, trong đầu tôi cứ luôn lởn vởn câu chuyện LS Doanh hy sinh tại bờ sông này trong những phút cuối của trận đánh. Và rồi tôi dừng lại lấy cảnh sông Thạch Hãn khi gần tới cầu. Thâm tâm cũng chỉ nghĩ: Mình có biết chỗ nào đâu, thôi ở đây có thể lấy được cả cảnh sông và cầu… Và thế là ghi hình. Ai dè đó chính xác là nơi Doanh đã hy sinh!

Quá rung cảm, tôi gửi tới ACE đoạn phim đã ghi để tưởng nhớ tới LS Doanh và các LS trường mình đã hy sinh tại Quảng Trị 1972.


Vị trí vượt sông Thạch Hãn của Thúc Doanh và đồng đội





0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Tư, 22 tháng 6, 2011

Truyện nhiều kỳ: Ba thằng bạn cùng làng (1) - Duy Đảo




Trẻ trâu - Sơn mài  F.LựcTrẻ trâu - Sơn mài F.Lực
Chúng tôi sàn sàn tuổi nhau sinh ra và lớn lên ở vùng quê bao bọc bởi bốn bề sông nước. Quê tôi là vùng đất bãi nên quanh năm làng xóm ẩm ướt lụt lội. Làng tôi có tên thôn, tên xóm hẳn hoi nhưng thiên hạ có việc tới thăm khi tìm đường chỉ hỏi tên tục của làng, làng “Lằn”. Chả biết vì sao làng tôi lại có tên như thế. Theo các cụ cao niên, cái tên “Lằn” đã có từ lâu lắm, từ cái thời mà cụ tổ đầu tiên của chúng tôi tới mảnh đất này khẩn đất.

Chiến tranh đã qua tự lâu,  thằng chết đã yên phận, thằng sống cũng ngót nghét trên dưới 60. Chơi với nhau từ thuở cởi truồng chăn trâu cắt cỏ, mài đít ở trường làng, may mắn “Ơn Đảng, Ơn chính phủ” hầu như chúng tôi đứa nào cũng học được tới lớp 5. Đa phần học tiếp đến lớp 7, chỉ có tôi và Vinh là leo được đến cấp 3. Đại học ư! Hai từ "đại học" ngày ấy đối với chúng tôi, những đứa trẻ ở một vùng quê hẻo lánh, nghèo khó sao nó xa xôi thế, giống như ngôi chùa Cao trên đỉnh Yên Tử mà chiều chiều đi dặm cáy, dặm tôm, đứng trên con đê bên dòng sông Văn Úc, ngước nhìn qua lớp lớp mây xám.

Tất cả lứa chúng tôi trừ những thằng quặt quẹo và không đủ tiêu chuẩn lý lịch, năm 70-72 sau trước đều nhập ngũ trở thành người lính. Cuộc đời mỗi đứa sướng khổ hình như trời đất đã sắp đặt cả, chả đứa nào thoát được số phận.

Thắng chơi với bọn tôi nhưng nhiều tuổi hơn. Khi học lớp 4, chúng tôi có trò chơi “chong chóng”, trò này do tôi bày ra. Bằng cách lấy cắp cái muôi múc canh bằng nhôm của bà già trong chạn bát, đập bẹt, cắt thành hình cánh quạt như cánh quạt máy bay. Sau đó dùng đinh đục hai lỗ nhỏ ở giữa. Lấy cuộn chỉ bằng gỗ đã hết, đóng hai cái đinh guốc vào đầu cuộn chỉ sao cho khớp với hai cái lỗ trên cánh quạt, rồi cắm cánh quạt vào. Lấy đũa ăn cơm chọc vào lõi cuốn chỉ giữ chặt. Tay kia dùng một sợi dây cuộn quanh ống chỉ giơ lên ngang đầu  kéo thật mạnh sợi dây. Thế là cánh quạt quay tròn, vút lên không trung.


Trong một lần sơ suất, cánh quạt xoẹt vào mắt Thắng. Thế là hai “cửa sổ tâm hồn” thằng bạn mất toi một. Ngày ấy lấy đâu ra thuốc thang mà chữa, bệnh viện tỉnh thì xa… Thế là Thắng từ đấy có biệt danh “chột”. Chỉ là chuyện không may thời trẻ con thò lò mũi, chân đất, toét mắt nhưng tôi cứ day dứt mãi.

Thắng không phải đi bộ đội vì chột mắt mà giả tỉ như hai mắt có sáng đi chăng nữa thì cũng chẳng bao giờ Thắng được đi bộ đội vì bố Thắng “xỏ nhầm giầy Tây”. Nghe các cụ trong làng, ngày xưa có thời gian bố Thắng đi lính Dõng. Những năm ấy lý lịch như thế thoát ly làm anh công nhân cầu đường, hay chân ba toa trong trại lợn huyện còn khó, huống hồ đi bộ đội. Thế là Thắng phải ở lại quê.

Thắng có nhiều tài nhưng sau này làm được nhà, sắm tủ Buyp-phê, giường Mo-dec cũng là nhờ ở tay thợ mộc giỏi. Thắng lấy vợ sớm. Vợ Thắng đẹp. Cô ta là người thiên hạ, chả biết ở đâu lang bạt tới làng tôi rồi được sư chùa thu gom về làm công quả ở chùa làng. Sau khi cưới, Thắng đưa vợ về nhà, không ở chùa nữa. Vợ Thắng “sòn sòn, sòn đô sòn”, ba năm hai đứa, đẻ một mạch  năm sáu mặt con. Nhà kinh tế vững, thóc khoai trong buồng lúc nào cũng có.

Thắng chết lâu rồi, cách nay cũng trên dưới chục năm, chết vì bệnh gan, vì rượu. Thắng là thằng về với ông bà ông vải sớm nhất trong mấy đứa bọn tôi.

Những thằng còn sống lâu lâu gặp được nhau, trên chiếu rượu đứa thì nói Thắng sướng "cả đời chỉ nằm nhà sờ vú vợ, chẳng phải nếm mùi chiến tranh". Đứa lại kêu Thắng khổ "chết mà chả biết chiến tranh là gì". Sướng hay khổ ở đời cũng là tuỳ theo suy xét của mỗi người, nhưng tóm lại Thắng đã yên phận mình.
... (Còn tiếp).

Xem:
  1. Ba thằng bạn cùng làng (1) -  22/06/2011, Blog K6.
  2. Ba thằng bạn cùng làng (2) -  24/06/2011, Blog K6.
  3. Ba thằng bạn cùng làng (3) -  27/06/2011, Blog K6.
  4. Ba thằng bạn cùng làng (4) -  30/06/2011, Blog K6.
  5. Ba thằng bạn cùng làng (5) -  03/07/2011, Blog K6.
  6. Ba thằng bạn cùng làng (6) -  05/07/2011, Blog K6.
  7. Ba thằng bạn cùng làng (7) -  06/07/2011, Blog K6.
  8. Ba thằng bạn cùng làng (8) -  08/07/2011, Blog K6.
 ❧ ❀ ❧ 


Đăng lại bài viết của Duy Đảo (đã đăng tại Blog bantroi5: Thứ tư, ngày 22 tháng sáu năm 2011).



0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2011

Họp mặt Khóa 6 HN

Start:     Jun 5, '11 10:00a
Location:     Bãi pháo số 1 Trấn Vũ, bờ hồ Trúc Bạch, HN.

Họp mặt thường niên



Xem:
  1. Chùm ảnh Họp mặt Khóa 6 tại Ụ pháo 5-6-2011 - Ảnh, 19/06/2011, Blog K6.





0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

K6 tại Ụ pháo 5/6/2011




0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2011

Giao ban Vườn Treo cùng cô Thục và C11

Start:     Jun 17, '11 5:00p
Location:     Vườn Treo Pacific 281 phố Đội Cấn, Hà Nội.

Hôm qua buổi giao ban Vườn Treo đông hơn mọi khi nhiều, vì có việc cô Thục đến thăm, lại có việc góp đá xây Trường Sa. Điểm mặt thì chờ ảnh của VNQ đưa lên, có nhiều k8 đặc biệt là nhóm C11. Cô Thục ngoài việc phụ trách C11 sau này còn tham gia giảng dạy nên đám trai mới nhớ nhiều.
Ngô Anh Vinh k8 ngoài việc đến thăm cô Thục và góp đá, còn vượt kế hoạch một bài thơ. Sau một lúc vắng mặt khỏi mâm thì Ngô Anh Vinh (bút danh 3Say) quay lại với bài thơ này:

Đá Trỗi
Gom đá lính Trỗi góp biển xa*
Con sóng nhỏ tạo muôn vàn sóng cả
Như An Tiêm gieo mọi nhà dân Việt
Để muôn đời đất Việt Bình Yên.

* Biển Hoàng Sa, Trường Sa
3Say

(HữuThành.Nguyễn)


Xem:

Từ trái qua:
Hàng ngồi:
TQ, HP K4, Lê Thanh Bình K8, Hòa Bình K7, Andrew K9, cô Thục, cô Tâm, Minh Hà K8, Thái K8, VTM K4, Bình Dân K9.
Hàng đứng:
Hồng Thao K4, Từ Ngữ K4, Minh Chính K8, Ngô Anh Vinh K8, Văn Hùng K7, Tt K4, VNQ K8, Việt Hằng K7, KV K7, Tuấn TTXVH K4, HH K4, Trung Nghĩa K3, Trần Hà Đông K3, TK5, Minh Sơn K5, Bùi Thắng K8.
(Trong bức ảnh chung thiếu một số người về trước như anh Thanh Đường K4, Mai Bình K8, Việt Liên K8, Tuấn Duy K8... )

0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Tư, 15 tháng 6, 2011

“Lính thủy đánh bộ” - hameok6

 

Nghĩ mà tội cho mấy anh “lính thủy đánh bộ”. Tôi có thằng bạn học nghề ô tô, sau làm thủy thủ viễn dương, đánh thuê cho bọn Nhật tới gần 2 chục năm đạt tới Máy 1, Máy 2 gì đó. Bỗng một hôm, nó gọi điện hỏi tôi có chỗ làm không? - Sao vậy? – Đi tàu riết, vợ nhằng quá trời. Lên bờ thôi. – Ok.

Vậy là nó nạp hồ sơ vào công ty tôi. Tới bữa phỏng vấn, thằng Giám đốc người Đức xem hồ sơ rồi nói: Ông nói được cả tiếng Anh và tiếng Đức? Vậy bây giờ ta trao đổi bằng tiếng gì? – Thằng bạn tôi tỉnh bơ: Ông hỏi bằng tiếng Anh, tôi trả lời bằng tiếng Đức. Vậy là 2 đứa trao đổi với nhau theo kiểu vậy: Anh – Đức. Rồi sau một hồi lại đổi lại: thằng Giám đốc hỏi bằng tiếng Đức, thằng bạn tôi nói tiếng Anh. Tuyết vời! – Thằng Giám đốc nhận xét và thằng bạn tôi nhận việc.

Công việc của nó không thật dễ dàng, nhưng cũng không phải là quá bận rộn. Chỉ bị cái tối ngày phải “ôm” cái máy tính tra khảo, xem xét, tính toán …. Thật là cực hình đối với thằng thủy thủ viễn dương. Nó thật sự đã quen với biển cả, sóng nước, thoáng đãng, mênh mông, ăn to nói lớn. vui vẻ với gió trời. Vậy mà nay phải ngồi trên cái ghế nhỏ xíu xoay xoay trước cái màn hình máy tính với một đống tài liệu. Quay qua quay lại trên cái ghế cũng chỉ là bàn và tủ. Nói chuyện cũng phải thì thầm. Lỡ có cười to một cái là cả văn phòng “chiếu tướng” như xem diễn kịch.


Còn nó thì không thể ngồi yên nổi, lúc nào cũng hết quay lại lắc lư cái ghế như để kiếm chút cảm giác sóng biển xa xưa chăng? Tới một bữa, nó vui vẻ quá mức và … té cái rầm! Cả văn phòng giật mình quay lại nhìn thằng anh lăn đùng dưới đất ngoác miệng cười sằng sắc … và rồi bỗng im bắt vì chẳng ai cười. Đan mạch nó, tới cười mà cũng phải bụm miệng. Thật tội nghiệp cho thằng bạn “lính thủy đánh bộ”!

Đám nhân viên than phiền: Ổng lớn tuổi rồi mà không biết giữ ý. Làm việc cạnh ổng “nhiễu” không chịu được. - Còn thằng bạn tâm sự: Cái chỗ làm việc gì mà nhỏ như cái lỗ mũi, ngang dọc chưa tới 4 mét vuông mà bàn tủ, tài liệu lổn nhổn, bí rí rị. Suốt ngày máy lạnh, không có được một “cọng” gió. Nói to không xong, cười lớn cũng chẳng được. Cái gì cũng thì thà thì thầm như đi ăn cắp. Mẹ, như ở tù!

Vậy là chỉ sau hơn một năm “lên bờ”, thằng bạn tôi lại quay trở về với biển cả viễn dương. “Lính thủy” thì làm “lính thủy”. “Đánh bộ” thì đi bộ. Chớ cái kiểu lính thủy lên bờ để … bơi . Coi bộ không hạp! Vợ nhằn thì cũng đành chịu chớ sao bây giờ.

Thằng bạn trở lại tàu mấy năm rồi nghỉ luôn. Giờ có mớ vốn đi “lướt sóng” chứng khoán. Chắc vì cũng có chút mùi “sóng” nên nó tươi cười, vui vẻ suốt ngày. Thỉnh thoảng anh em gặp nhau nhắc lại thời “đánh bộ” của nó mà thấy tức cười. Thật sự thông cảm cho thằng bạn tôi cũng như các AE đã trải qua đời sông nước!

 ❧ ❀ ❧ 

Đăng lại bài viết của hameok6 (đã đăng tại Blog K8: Thứ ba, ngày 14 tháng sáu năm 2011).


0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011

Công du Cao Bằng, Lạng Sơn - Anh Minh


Toàn cảnh của Bản Giốc
Thác Bản GiốcThác Bản Giốc

Tuần rồi vừa đi công tác ở Cao Bằng, Lạng Sơn. Tranh thủ đi thăm những địa danh như thác Bản Giốc, hang cọp Ngườm Ngao, suối Lê Nin, núi Các Mác, cột mốc 108 ở bản Pắc Bó, ngày cuối về Lạng Sơn, có lên Mẫu Sơn ngắm cảnh núi một lúc. Xin kể lại để các bạn có khái niệm trước khi có ý định đến thăm những nơi này.

Từ Thị xã Cao Bằng vào thác Bản Giốc (huyện Trùng Khánh) khoảng 90 km. Đường nhỏ và bị xe container phá nên đi khá chậm. Đây là hàng hóa  tạm nhập, tái xuất của TQ qua đường VN cho các tỉnh Vân Nam và Quảng Tây. Cửa khẩu xuất hàng  phụ thuộc vào khách hàng TQ làm việc được với hải quan TQ ở cửa khẩu nào (để được thuế nhập khẩu thấp) thì hàng sẽ xuất theo cửa khẩu đó.

Do đó việc  hàng hóa mỗi đợt lại được xuất ở các cửa khẩu khác nhau, chủ yếu là các cửa khẩu tiểu ngạch của các huyện. Tuần trước tôi lên, thì hàng đang được xuất qua cửa khẩu Bản Giốc. Ban ngày tập trung container ở cạnh bản Giốc, ban đêm dân VN ở các bản xung quanh sẽ được thuê để bốc hàng sang TQ, qua các bè mảng được nối lại với nhau như cầu phao qua sông Quây Sơn. Xe container thì phá đường, nhưng người dân địa phương cũng có thêm 1 nguồn thu nhập (vài trăm ngàn/đêm), không biết địa phương có thủ đủ phí để sửa đường.

Xe Container phá đườngXe Container phá đường
Cửa vào Bản GiốcCửa vào Bản Giốc
Cầu tre bên trụ cầu xây dởCầu tre bên trụ cầu xây dở

Xa xa là thácXa xa là thác
Đường vào thácĐường vào thác
Tác giảTác giả

Thác Bản Giốc phía VN hầu như ko được xây dựng, do TQ ngăn trở. TP HCM có đầu tư xây dựng đường vào thác, đã đổ  2 trụ cầu bê tông, nhưng phía TQ ngăn trở nên khách du lịch vào thác vẫn phải đi bằng cầu tre. Phía TQ có xây một số công trình khá lớn, hình như là các khu nhà nghỉ.

Khi thăm thác Bản Giốc, có thể đi thăm động Ngườm Ngao (chắc hồi xưa còn có cọp sống trong hang? bây giờ thì "nấu cao" hết rồi), cũng đẹp, nhưng chưa được đầu tư đúng mức.

Còn dân sống trong hangCòn dân sống trong hang
Đường vào hang Ngườm NgaoĐường vào hang Ngườm Ngao
Tuyệt đẹpTuyệt đẹp

 trong hang trong hang
Hang đóHang đó
Du thuyền trên sông Quây SơnDu thuyền trên sông Quây Sơn

Hang này do 2 người Pháp và 2 người Việt tìm ra năm 1921 (tên được khắc ở cửa hang từ thời đó, trong đó có ông Vi Văn Định). 


Sau đó tôi đi thăm bản Pắc Bó (huyện Hà Quảng), thăm nhà lưu niệm Bác vừa khánh thành tháng trước, bây giờ vẫn tiếp tục được hoàn thiện, thăm suối Lênin, Núi Các Mác, hang Cốc Bó, điểm mốc 108 (nơi Bác sau 30 năm tìm đường cứu nước đã về VN ở nơi này.

Bàn đá chông chênh dịch sử  đảngBàn đá chông chênh dịch sử đảng
Câu  cá nhưng ko có cần câuCâu cá nhưng ko có cần câu
Nguồn nước suốiNguồn nước suối
Tranh thủ rửa nước nguồnTranh thủ rửa nước nguồn
Miệng hang Cốc BóMiệng hang Cốc Bó

chữ Bác viết  trong hang đề ngày Bác đến ởchữ Bác viết trong hang đề ngày Bác đến ở
Tượng Các MácTượng Các Mác
Giường  của Bác trong hangGiường của Bác trong hang
Lối ra vào hangLối ra vào hang
Cửa hang  tử phía trongCửa hang tử phía trong
Hang Cốc BóHang Cốc Bó
Suối Lê NinSuối Lê Nin
Đường đi Trùng KhánhĐường đi Trùng Khánh
Cột mốc 108 ở phía VNCột mốc 108 ở phía VN
Xa xa là cột mốc phía TQXa xa là cột mốc phía TQ

Từ suối Lênin, hang Cốc Bó lên điểm mốc 108 (bây giờ là điểm mốc 675) phải leo núi khoảng 800 m (trênh lệch độ cao với mặt suối Lênin khoảng hơn 200m). Leo mất gần một giờ, trên đường phải nghỉ 3 lần mới đến nơi, gặp một số đồng bào dân tộc sang TQ bẫy chim. Nhưng cạnh cột mốc 108 khoảng 20m, phía TQ đã xây dựng một con đường rộng khoảng vài chục mét. Tôi đã chụp nhiều ảnh, các bạn xem sẽ tưởng tượng được phong cảnh.

Đường  về Lạng Sơn (QL 4)Đường về Lạng Sơn (QL 4)
Đường về Lạng Sơn (QL  4)Đường về Lạng Sơn (QL 4)
Đường về Lạng Sơn (QL  4)Đường về Lạng Sơn (QL 4)

Hôm ở Lạng Sơn, tôi cũng tranh thủ lên thăm Mẫu Sơn, nhưng trời rất mù, không nhìn thấy gì ở xa cả. Gửi các bạn ảnh chụp chuyến đi, hy vọng cung cấp một số thông tin về đất nước tươi đẹp của chúng ta.

Anten TV ở Mẫu SơnAnten TV ở Mẫu Sơn
Mẫu SơnMẫu Sơn
Mẫu SơnMẫu Sơn
Mẫu SơnMẫu Sơn
Mẫu SơnMẫu Sơn

Ở Lạng Sơn có bạn Kiên (K6), tôi tranh thủ qua thăm nhà bạn ở gần chợ Đông Kinh. Bạn nào có dịp lên Lạng Sơn, nhớ qua.


Đăng lại bài viết của Anh Minh (đã đăng tại Blog bantroi5: Chủ nhật, ngày 12 tháng sáu năm 2011).


0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Hãy lên tiếng, dõng dạc và minh bạch! - André Menras Hồ Cương Quyết (K6 LS sưu tầm)

Hãy lên tiếng, dõng dạc và minh bạch!

_ André Menras Hồ Cương Quyết (K6 LS sưu tầm)_

   Đọc thấy hay nên tôi copy & paste để các bác xem . (Bài nguyên vẹn chưa bị “biên tập” như trên Vietnamnet)

Cụ Bùi Thượng 73 tuổi, vô địch lặn nước sâu ở Lý Sơn, rất biết phải đối mặt thế nào với “bọn cá mập” hung hãn để chúng không liều lĩnh dấn thêm từng bước hành vi tàn bạo của chúng: “Gặp một con cá mập lớn, thì phải đối mặt với nó, nhìn trừng mắt vào nó. Có như thế thì nó mới không tấn công”.
Ngày hôm qua, mồng 5 tháng sáu 2011, tôi đã đi biểu tình, để nói lên sự công phẫn của tôi đối với nhà cầm quyền Trung Quốc, và biểu lộ sự ủng hộ toàn diện của tôi với nhân dân Việt Nam cũng như nhân dân các nước bạn ASEAN mà cái “lưỡi bò” của Trung Quốc muốn chiếm đoạt biển đảo thiết yếu cho cuộc sống hôm nay và sự phồn vinh ngày mai.
Tôi đi biểu tình để vợi bớt sự cay đắng tích lũy từ nhiều tháng, nhiều năm qua. Cùng đi với tôi là những người bạn đã từng chia sẻ hoạn nạn và chung lưng đấu cật đấu tranh trong nhà tù của chế độ độc tài làm tay sai cho xâm lược Mĩ. Thế là thế hệ lục tuần chúng tôi đã gặp lại nhau, với đầu óc, trái tim và niềm tự hào của tuổi hai mươi, đoàn kết chống lại cuộc xâm lược mới. Khẩu hiệu chúng tôi hô vang là những lời trong sáng, không một chút vẩn đục hận thù. Đó là biểu hiện của một sức mạnh an nhiên, hầu như vui tươi, không một chút sợ hãi. Và chắc chắn là không sợ những cái dùi cui mà chúng tôi đã thấy ngay trước mặt.
Chúng tôi đã nhận lời chính quyền TP HCM, cụ thể là ông Nguyễn Thành Tài, Phó Chủ tịch Ủy ban Nhân dân, và ông Nguyễn Văn Đua, Phó Bí thư thường trực Thành ủy, đã có nhã ý mời chúng tôi đối thoại. Với hai vị, chúng tôi đã khẳng định là chúng tôi kiên quyết lên án thái độ hiếu chiến, bành trướng chủ nghĩa của chính quyền Bắc Kinh ở Biển Đông. Chúng tôi cũng nói rõ với các vị không gì và chẳng ai có thể ngăn chặn được sự phẫn nộ xuất phát từ lòng yêu nước của nhân dân, bởi đó là sự phẫn nộ lành mạnh, chính đáng và cần thiết để bảo vệ đất nước. Đó là sự phẫn nộ cứu quốc. Chúng tôi đã yêu cầu Chính phủ và Nhà nước Việt Nam tạo điều kiện để sự công phẫn được thể hiện trong tinh thần trách nhiệm, hòa bình, kiên quyết, toàn diện trong sự tôn trọng trật tự.
Có những tình huống mà im lặng không giúp ta tránh né được hiểm nguy, ngược lại chỉ làm tăng mối họa vì đối phương lầm tưởng im lặng là bạc nhược. Làm sao có thể trông mong vào sự ủng hộ của công luận thế giới nếu ta cấm đoán chính nhân dân ta lên tiếng? Phản ứng ngoại giao tất nhiên là cần thiết, nhưng không đủ để tranh thủ được sự đoàn kết quốc tế mà Việt Nam rất cần trong lúc này. Làm sao mà những người đã từng dựa vào sức mạnh của nhân dân để giải phóng và thống nhất đất nước, ngày nay lại có thể cản ngăn quyền thông tin và hành động của nhân dân?
Trung Quốc đã quyết đẩy mạnh cuộc tiến công quân sự ở Biển Đông. Điều ấy, cộng đồng quốc tế đã thấy nhãn tiền: vậy chúng ta phải lên tiếng mạnh mẽ! Trung Quốc vi phạm mọi thỏa thuận mà họ đã ký kết: chúng ta hãy lên tiếng mạnh mẽ! Hải quân Trung Quốc sách nhiễu, khủng bố ngư dân Trung Bộ trên những vùng biển mà họ đánh bắt từ đời cha ông: chúng ta hãy lên tiếng mạnh mẽ! Hãy lên tiếng trên đường phố, trong hàng quán, tại các trường phổ thông và đại học. Hãy thông báo về số phận những đồng bào bị sách nhiễu, bắt giam, cướp bóc và phá sản trên Biển Đông, phổ biến thông tin trên khắp nước, cho đến mọi vùng sâu vùng xa. Tóm lại: hãy thông báo trung thực về tình hình cuộc xâm lược ngày càng xấu xa và ráo riết.

Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam! Ta không nên tự bằng lòng với những cuộc họp của mấy chuyên gia Việt Nam để khẳng định điều ấy một cách âm thầm với vài chuyên gia quốc tế. Các hội nghị ấy đều quan trọng, nhưng chúng ta cần khẳng định chủ quyền ấy trong các trường học, trong các chương trình sử địa ở cả nước. Tôi rất sửng sốt và đau buồn khi thấy trên đảo Lý Sơn, nơi xuất phát của những ngư dân vẫn kiên trì đánh cá ở vùng biển Hoàng Sa, hòn đảo đứng đầu sóng ngọn gió trong cuộc tranh đấu để khẳng định chủ quyền của Việt Nam trên quần đảo Hoàng Sa, con em của họ không được biết gì về địa lý của những hải đảo, nơi mà cha anh của các em bị hải quân Trung Quốc bắt bớ, giam cầm, nhận chìm tàu thuyền. Biết bao tấm bản đồ hành chính Việt Nam còn thiếu vắng đảo Hữu Nhật và Quang Ánh, những địa danh mang nặng nghĩa tình vì tại đây, tổ tiên của họ trong hải đội Hoàng Sa đã hy sinh!
Tôi rất hiểu vị thế cực kỳ khó khăn và tế nhị của các nhà lãnh đạo Việt Nam mong muốn tránh cho nhân dân mình đã trải qua bao đau thương trong suốt lịch sử dân tộc phải gánh chịu những hy sinh mới. Ai cũng biết Trung Quốc là một cường quốc kinh tế và quân sự có khả năng làm hại và tàn phá to lớn, nhất là đối với những nước lân cận như Việt Nam.
Nhà cầm quyền Trung Quốc đã chứng tỏ họ không ngần ngại làm đổ máu Việt Nam: năm 1974, năm 1979, năm 1988. Ngày nay họ vẫn tiếp tục, họ vin vào bất cứ biểu hiện kháng cự chính đáng nào để hành động khiêu khích, giết chóc, phá hủy và chiếm đóng. Những con người đã làm đổ máu chính nhân dân họ, thanh niên của nước họ năm 1989, những con người ấy không biết băn khoăn, coi trọng mạng sống con người là gì. 


Nhưng sợ hãi không đẩy lùi được hiểm họa. Ngược lại, khi bị chó sủa mà anh bỏ chạy, thì nó sẽ đuổi theo anh và cắn anh.

Cụ Bùi Thượng 73 tuổi, vô địch lặn nước sâu ở Lý Sơn, rất biết điều ấy: “Gặp một con cá mập lớn, thì phải đối mặt với nó, nhìn trừng mắt vào nó. Có như thế thì nó mới không tấn công”.
Có những thời điểm phải biết đối mặt. Đó là vấn đề sống còn. Đối mặt trước hết là nói thật, nói sự thật. Ở Bình Châu và Lý Sơn, tôi đã phỏng vấn những ngư dân ngày ngày phải liều mạng ra khơi. Họ kể rằng họ đã đụng phải những đoàn tàu đánh cá Trung Quốc tới sát đảo 20 hải lý. Những đội đánh cá Trung Quốc tổ chức chặt chẽ, hung hãn, chắc là được sự yểm trợ của hải quân Trung Quốc đóng căn cứ ở Hoàng Sa. Còn ngư dân Việt Nam, tôi không thấy ai nói là cảm thấy được bảo vệ hay yểm trợ! Và khi gặp họa, thì bị bắt, bị giam cầm, bị tịch thu cá mú và thiết bị, và những món nợ to lớn phải trả. Thân cô thế cô, như ông Tiêu Viết Là, người xã Bình Châu, bốn lần bị Trung Quốc bắt giam. Trợ cấp của Nhà nước hoặc không có, hoặc không thấm vào đâu. Phải anh hùng đến mức nào mới tiếp tục đi khơi ra lộng trong tình hình như vậy!
Những người vợ góa của các ngư dân đã bị mất tích một cách bí hiểm ở khu vực Đá Bông Bay, một thứ “tam giác Bermuda” của Quần đảo Hoàng Sa, ngày nay sống đơn độc, hết sức cô độc, vì “quỹ tiết kiệm” duy nhất của họ là người chồng. No đói là nhờ chồng. Có chị thậm chí tiền không có để xây được một cái “Mộ Gió” cho chồng. Mùa mưa, không có tiền sửa lại mái dột trên căn nhà một gian trơ trọi. Tiền đâu cho con cái học thêm, mà việc học của con cái là nguồn hy vọng duy nhất cho những người góa bụa đau thương này.
Món tiền tượng trưng hai triệu đồng mà chính quyền thi thoảng ban phát nơi này nơi kia không thay đổi được số phận của họ. Món tiền hàng tỉ đồng mà các đại gia bỏ ra để xây tượng đài ở Trường Sa không giúp gì cho họ sống qua ngày. Phải lên tiếng, phải nói về họ. Họ phải được hưởng một chương trình hỗ trợ chính thức của Nhà nước, một chương trình ưu tiên và tối thiểu cũng phải cung cấp lương thực, nhu yếu phẩm và thuốc men. Con cái của họ phải được học và chăm sóc sức khỏe hoàn toàn miễn phí. Các cháu các em phải được coi là nghĩa tử quốc gia. Bảo vệ các em, mẹ của các em là bảo vệ biển đảo, là bảo vệ đất nước một cách cụ thể và hữu hiệu.
Trong bối cảnh ấy, tôi lại càng sửng sốt khi thấy chính quyền tìm cách giảm nhẹ trách nhiệm của Trung Quốc. Hãy nói chuyện “tàu lạ” với ngư dân Trung Bộ, họ sẽ sửa ngay “tàu Trung Quốc”. Họ chẳng “lạ” gì, sự thật rành rành đối với họ. Tại sao phải giấu cả tên bọn hung thủ mà không ai không biết? Tại sao còn bắt cả báo chí phải dùng chữ “lạ” ở đây? Cái gì hại đến khả năng tự vệ là có hại cho đất nước!
Nhiều bạn nói với tôi: Trung Quốc không như Mỹ đâu: họ khôn lắm, nên nguy hiểm hơn nhiều. Không chắc! Đúng là gần kề thì hiểm họa càng lớn và lâu dài, đúng là họ có kế hoạch bành trướng bạo liệt về mọi mặt – kinh tế, quân sự, ngoại giao và tuyên truyền đối nội – nhưng chưa chắc là họ đã cân nhắc đầy đủ những hậu quả của chính sách xâm lược ấy. Các nhà lãnh đạo Trung Quốc có thực là “khôn” không? Leo thang quân sự như vậy, họ đang tạo điều kiện xích lại gần nhau giữa những nước ASEAN mà lợi ích ở Biển Đông bị đe dọa. Sau các sự kiện Tây Tạng, Tân Cương, họ đang đánh mất chút uy tín còn lại đối với công luận quốc tế. Họ mở ra một trận tuyến mới, nghĩa là phải ghìm ở đây những lực lượng, nghĩa là chuyển hướng một phần đầu tư cần thiết cho công cuộc phát triển kinh tế vào một cuộc phiêu lưu tốn kém chắc chắn sẽ làm họ sa lầy. Đã qua rồi cái thời mà họ có thể ngang nhiên chiếm đoạt Hoàng Sa, ngang nhiên đánh chìm tàu tiếp vận của Việt Nam tại Bãi Gạc Ma. Trung Quốc đang phát triển mạnh, song chính sự phát triển ấy đang khoét sâu những mâu thuẫn nội tại, khuếch đại những bất bình đẳng xã hội. Nguy cơ xảy ra rối loạn xã hội không thể dùng đàn áp mà đẩy lùi mãi mãi, và những rối loạn ấy sẽ đe dọa sự phát triển kinh tế mà thực chất là tư bản chủ nghĩa. Không cần phải là nhà tiên tri cũng thấy được rằng: khó khăn của Bắc Kinh đang ở trước mặt, chứ không phải ở sau lưng. Đó là điều chắc chắn. Và lúc đó, họ sẽ phải trả lời trước nhân dân Trung Quốc, trước những người mà họ sách nhiễu, đàn áp, trấn lột.
Còn một bài học Lịch sử nữa mà nhà cầm quyền Trung Quốc muốn quên – như thế không “khôn” tí nào – đó là: về lâu dài, không thể làm nên điều gì khi họ đi ngược lại ý chí của các dân tộc, bởi vì sức mạnh thực sự nằm trong nhân dân, chứ không nằm trong họng súng, trong số lượng vũ khí. Ở Lý Sơn, tôi có dịp tham dự một nghi thức rất có ý nghĩa, nói lên ý chí của người dân hải đảo. Khi một ngư dân mất tích vì bão biển hay vì lí do bí ẩn nào đó, gia đình nào có khả năng xây mộ và mời thầy cúng, thì tổ chức một cái lễ rất độc đáo, có lẽ có một không hai, để gọi hồn người đã khuất về nhập vào một hình nhân nặn bằng đất sét được phù phép. Hình nhân được an táng trong một cái mộ gọi là “mộ gió”, để thân nhân có thể tới cúng viếng. Mê tín chăng? Có thế. Nhưng không chỉ có thế. Tôi nghĩ việc này có một ý nghĩa sâu sắc: phong tục mấy trăm năm này nói lên ý chí của những người sống, kiên quyết giành lại từ biển cả, từ kẻ địch cái gì quý nhất, mang về cho gia đình, cho đất nước. Đó là thông điệp rất rõ ràng gửi tới kẻ xâm lược: “Dù các người làm gì đi nữa, chúng tôi vẫn gắn bó với những người đi biển, gắn bó với biển, với văn hiến này, với đất nước này. Những điều ấy, không gì, không ai có thể chiếm đoạt được”. 

 ❧ ❀ ❧ 
Đăng lại bài sưu tầm của K6 LS (đã đăng tại Blog K8: Chủ nhật, ngày 12 tháng sáu năm 2011).





0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2011

Trấn Bắc - hameok6

Trấn Bắc?

_ hameok6_
 

Bữa trước ra Hà Nội ghé vào thăm đền Trấn Vũ ở đầu Quan Thánh, thấy cái cờ to đùng treo giữa sân chùa có chữ quốc ngữ chứ không phải mấy chữ gạch ngang gạch dọc chẳng hiểu gì. Vội đưa máy lên chụp. Trên cờ ghi chữ “Trấn Bắc”. Chụp xong thấy có ông thầy chùa nhìn lom lom, tôi lại gần hỏi: Tại sao là trấn bắc? Bắc nào vậy? Nếu là bắc VN thì nam VN không trấn? Hay là bắc của VN? Nếu vậy thì … hay đấy!

Ổng nhìn tôi rồi cúi xuống đưa tay lên: Namo Adiđa phật! và bỏ đi mất không quay lại nhìn (?)

Thiệt không hiểu, đăng lên đây nhờ AE giải thích giùm vậy.
 ❧ ❀ ❧ 

Đăng lại bài sưu tầm của hameok6 (đã đăng tại Blog K8: Thứ năm, ngày 09 tháng sáu năm 2011).


0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2011

Giao ban Cafe ☕

Start:     Jun 5, '11 09:00a
Location:     Cafe Anh Đỗ - 14/4 đường Lam Sơn, Phường 6, Quận Bình Thạnh, TP HCM.
Sáng qua, anh em k4 (Trung Liêm, Dũng Sô, Đại Định, Xuân Minh...) sau khi "giao ban cà phê" tại Café Anh Đỗ đã tổ chức vào thăm thầy Trần Sinh và thầy Hồng Tuyến đang nằm điều trị tại Viện 175. Hai thầy rất phấn khởi gặp lại nhiều trò.
Về tình hình sức khỏe của thầy Sinh được cải thiện nhiều so với ngày ở Cần Thơ, được sắp xếp chỗ nghỉ yên tĩnh.
Thầy Hồng Tuyến sau 3 lần hút dịch đã sạch dịch tràn trong phổi. Tuy nhiên do dùng thuốc chữa lao nên có ảnh hưởng tới gan, song phải chấp nhận để dứt điểm từng bệnh.
Xin cảm ơn các bạn k4!

(Kiến Quốc, 6/6/2011)


Mời các Bantroi cùng bạn bè dự buổi giao ban cafe thân mật tại:

Địa điểm: Cafe Anh Đỗ - 14/4 đường Lam Sơn, Phường 6, Quận Bình Thạnh.
Thời gian: sau 08 giờ ngày Chủ nhật, 05 tháng 06 năm 2011.


CAFE ANH ĐỖ KÍNH MỜI.


Trung Liêm


Xem:
  1. K4 vào thăm 2 thầy tại Viện 175 - Kiến Quốc, 06/06/2011 tại Blog K5
  2. Giao ban Cafe ☕ - 04/06/2011 tại Blog K4
  3. Giao ban Cafe ☕ Th4 - 03/04/2011 tại Blog K6
Xem thêm:
  1. Giao ban Cafe mới ☕- 24/11/2010, Blog K6
  2. Tin thời sự - cafe giao ban - Hà Chí Quang K4
    (Về phiên khai mạc cafe giao ban 02/03/2008)
  3. Café "Đôi khi" - Điểm hẹn Trỗi - Blog K6
  4. Cuộc sống và tách cà phê - Blog K6









0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>