Nhân đọc bài" Thượng Hải ký sự" - Nguyễn Duy Đảo




Sáng qua tôi và các bạn khóa 6 đi viếng mẹ Vũ Hưng ở nhà tang lễ bệnh viện Thống nhất. Lúc về còn lại mấy đứa: Tôi, Tô Tâm, Hà Thành, Huỳnh Hồng. Tô Tâm đề nghị: " Sắp trưa rồi mà cũng đã lâu bọn mình chưa có dịp nào ăn với nhau, chỉ toàn uống không à, hôm nay phải ăn với nhau một bữa cho đúng nghĩa". Thế là chúng tôi kéo nhau về "Hà nội quán". Vừa ngồi ấm chỗ thì thấy nhóm của hải quan sân bay cũng vừa đi viếng đám tang mẹ Hưng kéo tới, không hẹn mà gặp thế là chúng tôi tụ lại với nhau. Khoảng hơn chục phút sau thằng nọ gọi thằng kia cuối cùng quân số tăng lên dễ tới hơn hai chục mạng. Thế là ý đồ ăn cơm trưa bị hủy bỏ và trở lại với thực đơn quen thuộc " Uống cho mát ". Ngồi cạnh tôi là Tô Tâm, kế đó là Ba Dũng- phó hải quan cửa khẩu TSN, cạnh Dũng là một thằng cha lúc hắn mới vào tôi thấy quen quen, người nhỏ, trông có vẻ phong trần, trán cao, chắc có lẽ cái khoản kia khỏe quá lên bị vợ đẩy ra nhiều đâm ra tóc bị trụi chứ không hẳn là hói, Tâm giải thích cho tôi như thế. Tôi hỏi Tâm: Mình thấy thằng em này quen quen (vì chơi với Huỳnh Cúc em Huỳnh Hồng) nhưng sao trông hắn có vẻ già trước tuổi. Mải nói chuyện Tâm không nghe thấy thắc mắc của tôi, thành thử tôi cứ lấn cấn. Khi đã uống được một vài cốc tôi mới mạnh dạn hỏi hắn : Xin lỗi tên ông là gì? Hắn trả lời : Tôi tên là Tuấn hiệu là Tuấn On. Trời ạ Huỳnh tuấn con cụ Huỳnh Tấn Phát mà mình nhận không ra, ngày trước hắn học ở Nguyễn Văn Bé quậy một cây. Tôi thắc mắc " Ông sinh năm nào nhỉ? Tôi sinh năm 1952. Chết mẹ rồi tôi nghĩ bụng, hắn hơn mình đến hai tuổi thế mà lúc đầu mình cứ anh em ngọt xớt. Thấy tôi có vẻ băn khoăn, hắn giải thích: " Gia đình tôi thì các ông biết rồi các cụ rất trân trọng cái sự học, nên con cái đúng tuổi đều phải cắp sách đến trường, nhưng con đường học hành của tôi không được suôn sẻ vì mải chơi hơn học nên tôi bị " Nhuận " mất hai năm. Tôi nhẩm tính hai năm "Nhuận" của hắn là đi đứt 4 năm học rồi còn chó gì nữa, chả trách hắn học đồng lứa với khóa 8 trường ta là phải. Lúc hắn nói: " tôi bị nhuận mất mấy năm", tôi cứ bò lăn ra cười, sao hắn dùng từ "đắt" và "văn chương" thế nhỉ. Tôi hỏi lại Tô Tâm thì Tâm nói: " Đấy là câu của tôi nói về nó chứ không phải nó sáng tác ra". Thế mới biết dân trường Trỗi ta anh em nào cũng tiềm ẩn tố chất văn chương và máu hài hước, chỉ có điều chưa phát lộ hoặc chưa được khai quật đúng mức mà thôi. Còn nhiều chuyện về thằng cha Tuấn On này lắm để Hà Thành có dịp kể cho các bạn nghe. Chúng tôi ngồi đến 5 giờ chiều thì giải tán, bắt tay tạm biệt chúc sức khỏe và hẹn ngày tái ngộ.

cầu treo nổi tiếng Nảnpu Dazhiu (Nam Phố Đại Kiều) dài hơn 8.000m, xây từ năm 1988 đến 1991 thì xong. Chi phí hết 3.000 vạn tệ.Sáng nay tới cơ quan theo thói quen tôi " Lắc chuột", nối mạng, nhấp Favorites vào " Bán Trời " ngay. Đập vào mắt đầu tiên là bài " Ký sự Thượng Hải ký sự ngày cuối năm" của anh Kiến quốc. Quái lạ ông anh mình cứ như ngoại trưởng Mỹ ấy, lúc xuôi nam, khi ngược bắc như con thoi. Không biết ông anh kiếm đâu ra mà lắm sức lực đến thế. Tôi còn nhớ khi tôi học lớp sáu, trong một lần cả trường tập trung về "Gốc đa hiệu bộ" để xem phim. Trước buổi chiếu nhà trường tranh thủ thông báo tình hình học tập của các khóa và tuyên dương những học sinh giỏi trong danh sách nổi bật nhất là tấm gương của học sinh khóa 5 Trần Kiến Quốc. Sau này đọc SRTKL mới biết danh sách đội học sinh giỏi trường ta đi thi học sinh giỏi toàn miền Bắc tôi mới biết tới A.Nguyễn Thiện Nhân.... Chứ còn trước đó ngoại trừ khóa tôi, trong trường tôi chỉ biết có mỗi Trần Kiến Quốc là có thương hiệu HSG toàn trường mà thôi. Sau này khi lớn lên và là học trò của anh tôi còn biết thêm một Kiến Quốc đa tài: Hài hước, âm nhạc, hội họa, thể thao. Như MC, hoạt náo viên, và "ngoại giao nhân dân" thì đúng là "gien" mà bây giờ anh mới có điều kiện "phát lộ". Tôi đã được nghe nhiều lời khen từ các bạn trường học sinh miền nam. Trước tiên là cuốn sách - Sinh ra trong khói lửa. Sau đó là Blog của trường ta và blog của riêng từng khóa. Họ nhận xét dân Trỗi bài bản thật đúng là "sỹ phu bắc kỳ" điều mà họ cũng muốn mà chưa làm được, không phải vì họ không có khả năng làm mà vì điều gì đó. Thiếu một người như KQ chăng? Đọc Thượng Hải ký sự tôi thấy một bài viết rất "Chuyên nghiệp" rất hay và là món ngon và mới. Nhiều lúc tôi cứ trộm nghĩ nếu không có anh thì sao nhỉ? Còn với anh chắc anh chỉ nghĩ " Điều đó bình thường thôi" còn đối với tôi và có lẽ không riêng tôi "Điều đó ... ". Xin gửi tới anh lời cảm phục và biết ơn.


Gửi bởi Duy Dao lúc 8:43 SA

Đăng lại bài viết của Nguyễn Duy Đảo (đã đăng tại „Blog Bạn Trỗi”: Thứ năm, 20 tháng mười hai, 2007)