Trường lưu thủy




TRƯỜNG LƯU THỦY



Ta
Núi chắt ra
Rừng e ấp
Đất ầu ơ nuôi nấng
Trời dắt dìu theo mưa nắng lớn khôn.

Ta
Dài một dòng sông
Uốn lượn thong dong xuôi cùng năm tháng
Lang thang với hoa cỏ thảo nguyên, vui hát cùng đồng xanh bát ngát
Hắt phù sa lên phủ óng mượt làng quê
Xối mát tuổi thơ, thỏa khát những trưa hè
Trêu ghẹo con đò, thẹn thò nón nghiêng, mái chèo khoan khỏa
Nằm đợi trăng lên, nghe gió rủ rê, đôi bờ rỉ rả
Tinh nghịch câu hò mà vàng đá thuỷ chung.

Ta
Lãng đãng dòng sông
Lông nhông qua vùng đô hội
Ngơ ngác nhìn lên những nhịp cầu bê tông chềnh ềnh đan nối
Hối hả thời gian, ngày ngày khói bụi, vàng vàng vội vội vào ra
Vắng ngắt không gian, đêm khuya mệt mỏi, ơ thờ thành phố đèn hoa
Trăng treo nhạt nhòa, ưu phiền le lói
Im lìm đôi lứa ly hôn, đắm chìm bóng tối...

Ta
Là ý nguyện muôn sông
Lai láng hội dòng
Thành mênh mông biển cả
Ru ngủ dung nham, vỗ về băng giá
Nhớ cội nguồn nên sóng dồn dào dạt, ỳ ào khắp vách đảo bờ châu
In bóng non cao
Thắm màu rừng thẳm
Ôm ấp rong rêu, lũng cạn, thung sâu, hồ ao, luồng lạch
Lưu giữ tinh trời khí đất, tụ hình mây gió giao hoan.
Tương phùng hữu duyên
Thiên lý quyện tình sinh linh kỳ ngộ
Hóa ngọc biếc rạng ngời Vũ Trụ
Cho ngẩn ngơ nhìn, ao ước những hành tinh
Và ngàn sao đêm ríu rít ngắm soi mình!...

Ơi những khối thiên nhiên vô sinh
Đang ngùn ngụt cháy tràn, u minh lửa khói
Muốn hóa ngọc hãy tin yêu chờ đợi
Ước mơ nào cũng đọng giọt long lanh
Nhỏ xuống hoang vu, tí tách tỏa duyên lành
Nảy lộc vươn chồi thành núi, thành rừng, thành trời, thành đất
Thành nắng gió mưa mây, thành châu thổ nối mùa xanh suốt
Thành tươi sáng quê hương của biển rộng sông dài!...

Ta
Có hôm nay
Còn có ngày mai
Trên mảnh đất này đầu thai hiện hữu?
Cõi vô thường hay vĩnh cửu
Mà lã chã lòng chát mặn những lệ châu
Mà cuồn cuộn dòng ngầu đỏ nỗi ưu sầu
Khi thấy người thản nhiên gặt rừng, đốn núi
Cào nát trời đau, vắt kiệt cùng đất mỏi
Vét cạn biển sâu, bẻ quặt quẹo sông ngòi
Rải thảm bom mìn, vằm xương tan thịt nát, chặt máu chảy đầu rơi?

Ta
Thấp thỏm trôi
Cồn cào vỗ sóng
Chớp báo, sấm cầu chói lòa, vang động
Bão xoáy rú gào chất vấn lương tri.
Hỏi tham, sân, si:
Sao giam cầm khôn ngoan trong mù đui ích kỷ
Đập phá nhà mình, cướp phần cháu con, lại thỏa thuê hoan hỷ?

Ta
Tít tắp dòng sông
Mênh mông biển cả
Mạch ngầm ươm mềm sỏi đá
Mưa nguồn thúc rộ mầm lên
Như máu ngược xuôi theo hơi thở con tim
Tuần hoàn nuôi sự sống
Kết trái đơm hoa, mọng ngọt tình thương, thơm lừng hy vọng
Chan chứa yêu người!...


Nhưng người có yêu người
Và người có yêu ta?
Có ai cần nhớ nắng xa
Ai là thường quên không khí
Ai không ước cao sang, ai nào màng vô vị?

Hỡi người
Gấp lắm rồi
Đừng mê muội nữa!
Hoang mạc lan tràn, đang nhồm nhoàm nhai Đất Hứa
Đuổi ta đi là nóng chảy Địa Cầu
Người ôm bạc vàng châu báu về đâu?

Ta
Hiện ra
Từ ngọn nguồn cổ tích
Từ ngày xửa ngày xưa, ngày đầu tiên xưa nhất
Vâng lời Tạo Hóa về đây
Xoay chiều nhiệt động, xoa dịu giải vây
Xây tổ uyên ương, ru tình nước- lửa
Cát bụi hoan hô kết mùa hoa nở
Muôn sắc bừng lên thành xứ sở xanh trong
Thênh thang bao dung
Bạt ngàn bình dị
Ngọt ngào nắng mưa, thơm tho hòa khí
Tự Nhiên ban tặng muôn loài...

Đâu cho riêng người
Mà đua đòi chúa tể
Mà giành giật nhau qua hàng ngàn thế hệ
Dại khờ ảo tưởng chiến công
Cung kiếm anh hùng
Giáo khiên hiệp sĩ
Thành quách nghênh ngang, bầy đàn tỉ thí
Đại bác xe tăng xấc xược xâm lăng
Đường cùng khủng bố nhe răng
Đất nước nát tan, rên rỉ oan hồn vì cơn thắng, bại
Tội ác ngất trời mà nghêu ngao vĩ đại!...
Nhưng được gì không ngoài phế tích điêu tàn
Và đến bao giờ biết ngồi khóc ăn năn?

Hỡi đám lữ hành
Từ hư vô đến
Trên con thuyền của tiến hóa đón đưa định mệnh
Trần Gian này hiếu khách cưu mang
Cứ hồn nhiên mà vui thú Địa Đàng
Cùng làm cùng ăn, cùng cảm thông chia sẻ
Nghĩa lý gì mà bày đặt phân tầng sang-hèn, sướng-khổ
Tự đọa đày nhau, hành hạ kiếp trăm năm?
Có thể đủ quyền uy vơ vét thỏa tham lam
Nhưng không thể lìa trần mà không hoàn trả lại
Có thể đủ bạo tàn để chất chồng những nầm mồ, những điện thờ uy nghi vững chãi
Nhưng đừng hòng lừa thời gian mà bất tử, vĩnh tồn!

Hãy tạc dạ ghi lòng
Ơi,
CON NGƯỜI SUY NGHĨ
Ta
Là TRƯỜNG LƯU THỦY
Dài kỳ cùng và rộng mênh mông
Thắm thiết núi rừng, da diết biển sông
Ầu ơ con thuyền lưu lạc cô đơn, phân vân lần tìm lẽ sống
Va vấp mê lầm nhưng thông minh quả cảm!

Hãy tạc dạ ghi lòng
Ơi,
CON NGƯỜI SUY NGHĨ
Chẳng thánh thần nào cứu nạn được đâu!
Phải tự nhận ra bến cạn bến sâu
Bờ trong bờ đục
Hướng nào khổ đau, hướng nào hạnh phúc
Để người chọn lấy cho người
Để biết thương ta mà cùng ta gìn giữ
Muôn thuở muôn đời hoa lá xanh tươi!...