Bài thơ viết muộn








BÀI THƠ VIẾT MUỘN

(Nhớ liệt sĩ Đăng Thùy Trâm)





Xin viết tặng em bài thơ hậu chiến
Sau ba mươi lăm năm ngày em hy sinh
Sau ba mươi năm ngày Nước Nhà thống nhất
Sau hai mươi năm Tổ Quốc chuyển mình!

Đọc cuộc đời em trên báo
Tôi nghe tim thắt đau
Em đơn độc, một thân chiến đấu
Trước hàng trăm quân thù...

Viên đạn chiến tranh xuyên thủng trán em
Em gục xuống hôn vùi Đất Mẹ
Cứu thương binh, em hóa thành liệt nữ
Bất tử giữa đời, mãi mãi tuổi đôi mươi.

Đọc cuộc đời em trên báo
Thấy em cười sáng trong
Giữa chết chóc, dày bom đặc pháo
Vun vén nhớ thương, tận tụy hết lòng.

Bàn tay vỗ về, bàn tay xung phong
Không sợ lãng quên, không cần nhân chứng
Lạ lùng thay, giặc bên kia chiến tuyến
Nể phục em, tôn vinh nữ anh hùng!
Em ra đi, cảm hóa quân thù
Gìn giữ nâng niu những dòng nhật ký
Cuốn sổ tay thành nhịp cầu chân lý
Đưa những nẻo đời về ngồi khóc bên nhau

Tôi đọc em mà dàn dụa lệ trào
Cảm thương em, thương biết bao số phận
Thương những nhân văn nhân tài ra trận
Gửi lại ước mơ, dâng hiến máu xương

***
Đọc cuộc đời em trên báo
Tôi nghe tim thắt đau
Hổ thẹn nhận ra mình hèn nhát
Bả hư vinh đã làm tôi biến chất
Thoái hóa thành ích kỷ, tham lam
Không còn tình yêu, lẽ sống như em
Như thế hệ của một thời chống ngoại xâm giữ nước
Cao đẹp, sáng ngời, nhoẻn cười bất khuất
Chẳng bạo tàn nào ngăn được bước hành quân
Chẳng chiêu hồi nào mua chuộc được linh hồn!...













BÀI THƠ VIẾT MUỘN

(Nhớ liệt sĩ Đăng Thùy Trâm)

 
Xin viết tặng em bài thơ hậu chiến
Sau ba mươi lăm năm ngày em hy sinh
Sau ba mươi năm ngày Nước Nhà thống nhất
Sau hai mươi năm Tổ Quốc chuyển mình!

Đọc cuộc đời em trên báo
Tôi nghe tim thắt đau
Em đơn độc, một thân chiến đấu
Trước hàng trăm quân thù...

Viên đạn chiến tranh xuyên thủng trán em
Em gục xuống hôn vùi Đất Mẹ
Cứu thương binh, em hóa thành liệt nữ
Bất tử giữa đời, mãi mãi tuổi đôi mươi.

Đọc cuộc đời em trên báo
Thấy em cười sáng trong
Giữa chết chóc, dày bom đặc pháo
Vun vén nhớ thương, tận tụy hết lòng.

Bàn tay vỗ về, bàn tay xung phong
Không sợ lãng quên, không cần nhân chứng
Lạ lùng thay, giặc bên kia chiến tuyến
Nể phục em, tôn vinh nữ anh hùng!

Em ra đi, cảm hóa quân thù
Gìn giữ nâng niu những dòng nhật ký
Cuốn sổ tay thành nhịp cầu chân lý
Đưa những nẻo đời về ngồi khóc bên nhau

Tôi đọc em mà dàn dụa lệ trào
Cảm thương em, thương biết bao số phận
Thương những nhân văn nhân tài ra trận
Gửi lại ước mơ, dâng hiến máu xương

                         ***

Đọc cuộc đời em trên báo
Tôi nghe tim thắt đau
Hổ thẹn nhận ra mình hèn nhát
Bả hư vinh đã làm tôi biến chất
Thoái hóa thành ích kỷ, tham lam
Không còn tình yêu, lẽ sống như em
Như thế hệ của một thời chống ngoại xâm giữ nước
Cao đẹp, sáng ngời, nhoẻn cười bất khuất
Chẳng bạo tàn nào ngăn được bước hành quân
Chẳng chiêu hồi nào mua chuộc được linh hồn!...


                                                      Trần Hạnh Thu