Nhớ thầy Văn



Hôm nay đi viếng thầy Văn, tôi mới nhớ đến chuyện xưa.
Hồi ở trường Trỗi, tuy chưa bao giờ trực tiếp học thầy, nhưng tôi rất ngưỡng mộ thầy. Thầy có tướng cao to, đẹp trai, chơi đàn mangdolin, thỉnh thoảng còn hát những bài thời kháng chiến rất tình cảm. Thầy đá bóng hay (ít nhất là tôi nghĩ như vậy) và chắc là giỏi võ (chẳng hiểu sao, lúc bấy giờ tôi cứ nghĩ mấy thầy tập kết từ Nam bộ ra như thầy Văn, thầy Hô, thầy Điền, thầy Phong … thì đương nhiền đều giỏi võ cả!).


Thầy Văn (trái) ở Y Trung


Sau khi trường giải tán, bẵng đi suốt 20 năm cho tới 1991, tôi mới gặp lại thầy trong dịp họp mặt trường phía nam ở KS Quân đội đường Hoàng Văn Thụ. Lúc đó, tôi mới nghe Tâm heo hỏi thăm địa chỉ nhà thầy ở Sai gon ở đâu. Hồi đó thầy vẫn còn ở Phan Kế Bính, trong cái hẻm nhỏ.

Tới ngày 20/11 năm đó, tôi nói với vợ: Hôm nay anh phải đi thăm thầy anh
– Hồi đó đến giờ, chẳng nghe anh nói đến thầy cô gì hết. Sao bữa nay lại đi thăm thầy nào?
- Ừ, lâu lắm rồi mới tìm được địa chỉ thầy hồi trường Trỗi.

Tối đó, theo địa chỉ, tôi lần đến nhà thầy. Hôm đó mất điện, cả xóm tối um, trong nhà thầy có le lói ánh đèn dầu. Tôi đập cửa kêu: Thầy Văn ơi! Thầy Văn ơi! Trong bóng tối có người hé qua khe cửa nói: Hôm nay cô đi dự 20/11 rồi, không còn ai ở nhà đâu
– Dạ không, con đến thăm thầy mà.
– Cậu là ai mà kêu tôi là thầy?
– Dạ, con là học sinh trường Trỗi hồi đó của thầy đây
- Ủa, ủa …
Thầy mở cửa kêu tôi vô. Nhà vắng hoe, không có ai. Thầy nói: lâu lắm mới có người tới kêu tôi là thầy. Thầy thắp cây đèn cầy, rồi 2 thầy trò ra ngồi ngoài hàng hiên cho mát. Thầy trò tâm sự, nhắc lại chuyện xưa. Chuyện trường Trỗi, chuyện sau trường Trỗi, đủ thứ chuyện trên đời. Thì ra sau khi rời trường Trỗi, thầy vẫn tiếp tục dậy tiếng Nga cho bộ đội và sau này có lúc còn làm phiên dịch cho chuyên gia Liên Xô, nhưng chẳng ai tới thăm thầy mà nhất là ngày 20/11 càng không phải ngày của thầy mà chỉ là ngày của cô (cô cũng là giáo viên suốt mấy chục năm). Rồi thầy mang ra chai rượu Votka: Ở nhà không có gì. Thôi còn chút rượu bữa trước uống dở, uống bậy vài ky với tao cho vui mầy (Thầy chuyển qua gọi mày tao thân thiết đúng giọng các Ông già Nam bộ kêu con cháu). Hai thầy trò ngồi tới khuya.


Thầy, cô năm 2009


Sau này, gặp thầy nhiều thấy thầy vui, nhưng sức khỏe ngày theo ngày một xấu đi. Nghe cô nói lại: Thời gian cuối, thầy đã rất yếu, nhưng sáng nào thầy cũng nói cô giúp thầy ăn bận đàng hoàng rồi dìu ra ngồi tại bàn, mở cuốn “Sinh ra trong khói lửa” đặt trước mặt. Thầy mệt, chỉ đọc một tí là ngủ, nhưng nếu cất sách đi là thầy không chịu. Lại mang sách ra ngồi đọc rồi nghĩ, rồi ngủ, rồi đọc…. Với thầy chỉ còn mỗi trường Trỗi mà thôi.

Vậy mà thầy đã ra đi. Một người thầy hào hoa, tình nghĩa. Thầy của trường Trỗi. Cầu mong thầy ra đi thanh thản, phù hộ cho gia đình, con cháu và thầy trò trường mình.

Một nén nhang nhớ thầy!


 ❧ ❀ ❧ 









Xem:
  1. TIN BUỒN: Thầy Văn mất - Trung Liêm, 12/03/2015, Blog K4.
  2. K4 viếng thầy Văn - HữuThành.Nguyễn, 14/03/2015, Blog K4.
  3. Vĩnh biệt thầy Hoàng Văn - TranKienQuoc, 14/03/2015, Blog K5.