Bao cấp muôn năm! - hameok6
Thứ Sáu, tháng 3 06, 2009Bữa trước ngồi nhậu với mấy bạn Trỗi, tranh cãi ồn ào, rượu nào ngon hơn. Người nói rượu ta, kẻ nói rượu tây. Cognac hay Whiskey. Rồi Hennessy hay Martell hay Remy Martin. Ôi thì đủ cả ….Đúng là thời thị trường mở cửa, nội chuyện nhậu rượu nào, với mồi nào, ở đâu … tranh cãi tới hết rượu, hết mồi vẫn không xong. Chẳng bù cho thời bao cấp. Có rượu thì dùng rượu, có bia thì dùng bia. Bia chai hay bia hơi, bia thùng hay múc … thứ nào thì cũng chỉ có mỗi thứ ấy, đâu có phải lựa chọn. Xài hoặc không xài, vậy thôi.
Đời bao cấp thật là sung sướng. Không việc gì phải suy nghĩ mệt óc (mà có muốn nghĩ cũng chẳng có gì để nghĩ). Từ nhỏ đi học, hết lớp này thì lên lớp khác. Hết cấp 2 thì sang cấp 3. Trường Trỗi hay trường nào thì cũng vậy, các môn học cứ tuần tự mà tiến ở khắp mọi nơi.
Chẳng phải như ngày nay. Em vô lớp 10 hả? Trường chuyên hay trường nào? Học ban chuyên hay cơ bản? Mà cơ bản nâng cao hay bình thường? Rồi, vậy chớ bình thường Toán – Lý – Hóa hay Toán – Văn – Anh hay … ? Ôi rối mù. Vô Đại học thì đúng là “độc hại” (nói lái theo kiểu Nam bộ), đủ các thứ trường, đủ các thứ ngành nghề chuyên môn … thôi thì hoa cả mắt. Chỉ nội chuyện khai hồ sơ Đăng ký dự thi cũng đã cần phải tham gia vài “lớp huấn luyện” may ra mới không đăng ký sai.
Thiệt chẳng giống thời báo cấp sao mà dễ dàng. Thi hả? Thì thi! Đậu rồi hả? Thì đậu! Học trường này hả? Thì học! Học ngành này nhé? … Thôi đừng hỏi nữa, nhà nước đã nói thì cứ thế mà học. Học xong, đi làm ở đâu đã có nhà nước “phân công”. Lương lậu cũng đã quy định sẵn, tới tháng cứ thế mà lãnh. Khỏi suy nghĩ, khỏi thắc mắc. Khỏe re!
Đấy, tới chuyện tương lai, hậu vận mà còn chẳng phải suy nghĩ, lựa chọn thì hơi sức đâu mà tính chuyện rượu nào ngon, mồi nào dở. Cứ tàn tàn mà sống. Sáng cả nước lo việc nhà (mua gạo, mua củi, nhu yếu phẩm, “phe” tem phiếu …), chiều cả nhà lo việc nước (xếp hàng múc nước về giặt giũ, tắm rửa, nấu nướng …). Tối leo lên giường nằm nghe cải lương (vì chương trình TV đang diễn vở “Thái hậu Dương Vân Nga”), muốn xem cái khác cũng chẳng có mà lựa chọn. Tuồng nào, phim nào nhà nước chiếu, cả nhà, cả cơ quan, bạn bè đều biết hết, đều được xem giống nhau hết. Tha hồ mà bình phẩm, khen chê đủ điều.
Chớ như bây giờ, bật TV lên, nội chuyện chọn xem phim nào, chương trình nào cũng mất hết cả tiếng đồng hồ. Rồi thì phim nào thấy cũng đã xem, mà không xem hết (thiếu phần đầu do còn lo chọn lựa). Hôm sau vô cơ quan mấy thằng em nói phim của chương trình kia còn hay hơn mà thấy tiếc hùi hụi. Me nó, tụi TV chiếu phim nào thì chiếu mẹ nó 1 phim như thời bao cấp cho rồi. Để mình tức!
Thế mới thấy thời bao cấp là sướng nhất. Bao cấp muôn năm!!!
Đời bao cấp thật là sung sướng. Không việc gì phải suy nghĩ mệt óc (mà có muốn nghĩ cũng chẳng có gì để nghĩ). Từ nhỏ đi học, hết lớp này thì lên lớp khác. Hết cấp 2 thì sang cấp 3. Trường Trỗi hay trường nào thì cũng vậy, các môn học cứ tuần tự mà tiến ở khắp mọi nơi.
Chẳng phải như ngày nay. Em vô lớp 10 hả? Trường chuyên hay trường nào? Học ban chuyên hay cơ bản? Mà cơ bản nâng cao hay bình thường? Rồi, vậy chớ bình thường Toán – Lý – Hóa hay Toán – Văn – Anh hay … ? Ôi rối mù. Vô Đại học thì đúng là “độc hại” (nói lái theo kiểu Nam bộ), đủ các thứ trường, đủ các thứ ngành nghề chuyên môn … thôi thì hoa cả mắt. Chỉ nội chuyện khai hồ sơ Đăng ký dự thi cũng đã cần phải tham gia vài “lớp huấn luyện” may ra mới không đăng ký sai.
Thiệt chẳng giống thời báo cấp sao mà dễ dàng. Thi hả? Thì thi! Đậu rồi hả? Thì đậu! Học trường này hả? Thì học! Học ngành này nhé? … Thôi đừng hỏi nữa, nhà nước đã nói thì cứ thế mà học. Học xong, đi làm ở đâu đã có nhà nước “phân công”. Lương lậu cũng đã quy định sẵn, tới tháng cứ thế mà lãnh. Khỏi suy nghĩ, khỏi thắc mắc. Khỏe re!
Đấy, tới chuyện tương lai, hậu vận mà còn chẳng phải suy nghĩ, lựa chọn thì hơi sức đâu mà tính chuyện rượu nào ngon, mồi nào dở. Cứ tàn tàn mà sống. Sáng cả nước lo việc nhà (mua gạo, mua củi, nhu yếu phẩm, “phe” tem phiếu …), chiều cả nhà lo việc nước (xếp hàng múc nước về giặt giũ, tắm rửa, nấu nướng …). Tối leo lên giường nằm nghe cải lương (vì chương trình TV đang diễn vở “Thái hậu Dương Vân Nga”), muốn xem cái khác cũng chẳng có mà lựa chọn. Tuồng nào, phim nào nhà nước chiếu, cả nhà, cả cơ quan, bạn bè đều biết hết, đều được xem giống nhau hết. Tha hồ mà bình phẩm, khen chê đủ điều.
Chớ như bây giờ, bật TV lên, nội chuyện chọn xem phim nào, chương trình nào cũng mất hết cả tiếng đồng hồ. Rồi thì phim nào thấy cũng đã xem, mà không xem hết (thiếu phần đầu do còn lo chọn lựa). Hôm sau vô cơ quan mấy thằng em nói phim của chương trình kia còn hay hơn mà thấy tiếc hùi hụi. Me nó, tụi TV chiếu phim nào thì chiếu mẹ nó 1 phim như thời bao cấp cho rồi. Để mình tức!
Thế mới thấy thời bao cấp là sướng nhất. Bao cấp muôn năm!!!
Đăng lại bài viết của Hà Mèo (đã đăng tại „Blog Bạn Trường Trỗi”: Thứ năm, tháng ba 05, 2009)
0 comments:
Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)
- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>