37 - Tâm linh - Lan Phương, SRTKL2: 163-164

Liệt sĩ Nguyễn Mạnh Minh


Tâm linh


LAN PHƯƠNG ghi

Nguyễn Mạnh Quang, một người bạn cũ đang là sĩ quan quân đội, có kể lại chuyện tình cờ tìm thấy mộ liệt sĩ Nguyễn Mạnh Minh, em trai mình, như sau:

“… Những năm 70 thế kỷ trước, gia đình tôi nhận được giấy báo tử chỉ vẻn vẹn mấy dòng chữ: “Đồng chí Nguyễn Mạnh Minh, hy sinh ngày 25-3-1972 tại Mặt trận phía Nam”. Bao nhiêu năm đã trôi qua, cứ đến ngày em hy sinh ghi trong giấy báo tử là gia đình lại tổ chức giỗ. Giá mà biết em đang nằm ở đâu trên Tổ quốc này để được một lần đến thắp hương.

Cách đây hơn hai năm, khi đọc báo Hà Nội Mới thấy có bài ghi lại chuyến viếng thăm Nghĩa trang Liệt sĩ Trường Sơn của Viện Vệ sinh dịch tễ. Tác giả viết về cảm xúc khi thăm mộ của các liệt sĩ thuộc khu Đống Đa, trong đó có kể tên Nguyễn Mạnh Minh và đồng đội. Vợ chồng tôi lập tức tìm đến với Báo và cuối cùng tìm được địa chỉ anh Phong, một bác sĩ của Viện - tác giả bài báo. Khi gặp, anh Phong kể lại chuyện đã xảy ra:

- Tôi vốn là dân Đống Đa, trong chuyến viếng thăm Nghĩa trang Trường Sơn, tôi có chủ ý tìm đến thăm mộ của anh em cùng khu. Thật khéo sắp xếp, không hiểu sao mấy ngôi mộ của anh em ở Khu tập thể quân đội Nam Đồng thuộc Đống Đa lại nằm sát bên nhau. Khi bật diêm thắp hương cho các anh thì bỗng thấy người rạo rực và trên áo mình có vệt nám đen như bị bén lửa. Mà ngọn lửa cách ngực cả một cánh tay. Ngạc nhiên quá, tôi đã tự hỏi: “Lẽ nào đó lại là sự thật?”. Linh tính mách bảo có điều gì khác thường! Chờ cho nhang bén lửa, tôi cúi xuống cắm ba nén vào bát nhang của ngôi mộ gần nhất thì thấy trên tấm bia mộ có dòng chữ “Liệt sĩ Nguyễn Mạnh Minh. Sinh ngày 20-8-1953. Quê quán: Đống Đa, Hà Nội. Hy sinh ngày 25-3-1972, tại mặt trận phía Nam”.

Sau khi cắm xong nhang cho các đồng đội, tôi lấy máy ảnh chụp ngay mộ các anh. Về Hà Nội, tôi viết bài kể tên các anh gửi cho Báo. Hy vọng nếu gia đình Minh và các gia đình khác chưa biết các anh đang nằm ở đâu thì đây cũng là dịp... Chuyện là vậy! Thật là may, thông tin đó đã đến được với gia đình.

- Cảm động quá! – Mạnh Quang rân rấn nước mắt – Chúng tôi ngàn lần xin cảm ơn anh! Qua anh mà vợ chồng tôi biết được em nó đang nằm ở đâu trên mảnh đất này, điều mà mấy chục năm nay chúng tôi hằng mơ ước. Không biết nói gì hơn... xin cám ơn anh!

- Có gì đâu anh Quang. Chúng tôi phải cám ơn gia đình anh, gia đình những liệt sĩ mới phải, vì có liệt sĩ và có các gia đình liệt sĩ thì chúng tôi mới được sống như ngày hôm nay. Việc làm của tôi cũng là sự trả ơn, anh ạ! Còn cái áo tôi mặc hôm ấy tôi treo trong tủ làm kỷ niệm. Thiêng liêng lắm!”

20-8-2003, ngày Mạnh Minh tròn 50 tuổi
L.P