Tại sao tôi vào Đảng? - HaMeoK6

Đăng lại bài viết của Hà Mèo
(đã đăng tại „Blog Bạn Trỗi”: Thứ hai, tháng năm 05, 2008)

Câu hỏi nghe đơn giản với 1 số người, nhưng cũng là trăn trở đối 1 số khác. Phụ huynh chúng ta vốn không chỉ là Đảng viên mà còn là cán bộ Đảng và trên hết các “ông bô, bà bô” đều đem hết cuộc đời mình chiến đấu cho sự nghiệp của Đảng. Bởi vậy chuyện phấn đấu vào Đảng của AE ta cũng từng được coi là đương nhiên. Vậy mà khi chúng ta đều đã trên 50 tuổi và nhìn lại thì có rất nhiều AE Trỗi không phải / chưa phải / không còn là Đảng viên. Nghe thấy lạ, nhưng cũng chẳng có gì là lạ cả !

Gần 30 năm về trước, khi đó tôi còn là 1 kỹ sư trẻ và đang là Bí thư đoàn Nhà máy cũng đã từng được các đ/c Đảng viên “rủ rê” vô Đảng. Bữa đó 1 Đảng viên trẻ (tuổi) gặp tôi nói :

- Chi bộ có dự kiến phát triển mày, nhưng theo quy định mày phải đi học lớp Đối tượng Đảng sẽ tổ chức tới đây. Mọi người đều biết chương trình Triết học trong trường Đại học còn cao hơn, nhưng đây là quy định

- Ừ, nếu lớp đối tượng cần giảng viên thì tao sẵn sàng tham gia, còn không thì thôi, để thời gian cho tao làm việc có lẽ tốt hơn.

- !!!

- Thôi, mày cứ báo cáo Chi bộ là đã hoàn thành nhiệm vụ thông báo cho tao biết. Tao sẽ xác nhận. Còn việc không đi học là do tao chứ không phải mày. OK ?

Sau đợt đó, đ/c Bí thư Đảng bộ chuyên trách của Nhà máy đã trực tiếp gặp tôi hỏi :

- Tao nghe nói mày không muốn vô Đảng…

- Đâu có ! Đảng mà cho vô, em xách dép nhẩy vô liền. Đây này, đơn em đã viết sẵn, anh có cần em nạp ngay bây giờ.- Vừa nói tôi vừa làm bộ mở ngăn kéo bàn.

- Ấy ấy, từ từ mày…

- Đấy ! Vậy là anh chê em mà chứ đâu có phải em không muốn !

Đ/ c Bí thư bước đi cái một và từ đó Chi bộ không bao giờ nhắc tới tôi nữa.

Thật ra thì với truyền thống của gia đình mình, tôi cũng như các bạn rất muốn vô Đảng để cùng nhau gánh vác chút đỉnh những gì mà các phụ huynh đã để lại. Ngặt một nỗi, qua các Đảng viên ở Nhà máy tôi lúc bấy giờ, tôi được biết nội dung của các buổi họp Chi bộ chỉ xoay quanh vấn đề ai thuộc “cánh” nào, ngồi “ghế” nào ? Và tất nhiên tiếng nói Bí thư Đoàn Nhà máy trong Chi bộ (nếu có) cũng đáng vài “gờ-ram” đấy chứ (còn chuyện thuộc “cánh” nào thì để hậu xét). Mà tôi lại đang “lỡ” ngồi đó. Hiểu ra vấn đề, tôi liền xin rút ra khỏi BCH Đoàn Nhà máy để “thằng em” Bí thư kế thừa được kết nạp ngay sau khi “đắc cử”. Còn tôi có thời gian, có đầu óc thảnh thơi để tâm vào học thêm và tích lũy kinh nghiệm chuyên môn. Hai bên cùng có lợi !

Thời gian sau, tôi chuyển công tác về 1 Công ty XNK. Công ty mới có giàn lãnh đạo là các anh cựu Học sinh miền Nam rất tâm đồng ý hợp, hiểu AE Trỗi mình như hiểu chính mấy ảnh vậy. Thật là tuyệt vời ! Rồi việc phải đến cũng đã đến. Đúng vào thời gian Liên Xô tan rã, nhiều thằng hoảng hốt “nhẩy” ra khỏi Đảng thì tôi làm đơn, làm hố sơ chuẩn bị kết nạp. Mọi thủ tục đều đã hoàn tất, chỉ còn chờ Đảng ủy cấp trên phê duyệt là xong. Nhưng sự việc xảy ra ngoài sức tưởng tượng của tất cả Chi bộ, tôi và nhất là mấy anh Lãnh đạo vốn là HSMN : Lý lịch của tôi có vấn đề !

Đảng ủy kêu tôi lên giải thích phần lý lịch của ba tôi có 2 vấn đề không rõ ràng :

  1. Tại sao ba tôi sinh ở Hà Tĩnh mà lại tham gia CM (năm 1927) ở Sài Gòn ? Ai phân công ba tôi vô Nam ? Làm nhiệm vụ gì ?
  2. Trong bản sơ yếu lý lịch (hồi này còn dùng bản mẫu SYLL dành cho CB-CNV) tôi ghi : Cha - Họ tên…., Đảng viên - nghề nghiệp hiện nay : CB hưu trí, trước đây : CB cơ quan…. – và sau đó tất nhiên có phần kê khai từng thời kỳ. Nhưng như vậy là “không rõ ràng” vì theo Đảng ủy, ba tôi không phải là Đảng viên mà là CB Đảng chức gì gì đó, ông cũng không phải là CB cơ quan…. mà phải là chức gì gì đó ở cơ quan…

Ôi, theo những gì được dậy dỗ lâu nay, tôi vẫn thường tự hào vì có cha mẹ là Đảng viên, là Cán bộ nhà nước, đó là danh hiệu cao quý nhất trong chế độ này. Nhưng không phải, mấy cái “ghế” mới đáng tự hào ! Vậy là tôi từ chối viết lại lý lịch và tất nhiên Đảng ủy cũng từ chối nhắc đến tên tôi, thậm chí họ chán tới mức còn trả lại bản lý lịch “dở hơi” của tôi cho mang về chơi.

Rồi mọi chuyện cũng trôi qua như tất cả những gì đã trôi qua trong cuộc đời. Tôi được cử làm Đại diện cho phía Việt Nam trong 1 công ty liên doanh với nước ngoài. Để được UBND TP phê chuẩn, ông GĐ kiêm Bí thư Đảng ủy Công ty Việt nam (cũng là 1 cựu HSMN) đã phải đích thân đi thuyết trình và cam kết với Thành ủy về sự trung thành với chế độ của tôi (?). Cho tới lúc này, tôi vẫn tự hào mình là 1 thằng CS thực thụ, dù không phải Đảng viên. Chuyện đó đâu quan trọng. Quan trọng là mình đã làm gì, đóng góp được những gì cho cái chế độ do phụ huynh mình đã góp sức xây lên. Mà thậm chí, do không tốn thời gian và đầu óc vào những chuyện “đấu đá”, tranh giành này kia, nên kết quả đóng góp cho XH, cho Nhà nước (mà nay do Đảng lãnh đạo, chứ không phải như trước kia) còn tốt hơn nhiều. Ngoài ra, tôi cũng có chút “tự hào” là mình đã không ngồi chung bàn với mấy thằng được gọi là Đảng viên mà chẳng “Đảng” chút nào !

Nhưng (cuộc đời sao lắm chữ nhưng), khi làm việc trong CTLD, 1 doanh ngiệp lấy lợi nhuận làm mục tiêu trên hết và bị lãnh đạo bởi tụi Tư bản (vì vốn của chúng nó cao hơn mà), thậm chí còn có ý thức chống Cộng, nơi mà mọi người đếu nghĩ nếu là Đảng viên có khi còn bị gây khó trong công việc, thì tại nơi đây tôi lại thấy rất rõ sự cần thiết phải có vai trò của Đảng. Hoàn toàn không có 1 chút gì lý thuyết hay quan điểm này nọ, vấn đề mâu thuẫn giữa công nhân mà đại diện là tổ chức Công đoàn với giới chủ là Tổng Giám Đốc thường xuyên xảy ra với nhiều mức độ và hình thức khác nhau. Đó là tất yếu ! 2 bên tất nhiên sẽ phải cùng nhau thảo luận tìm ra cách giải quyết ổn thỏa. Nhưng không phải lúc nào cũng đi đến được điểm chung. Lúc này phải làm gì ? Đình công – ngưng sản xuất – giảm lợi nhuận – giảm lương, thưởng – có thể 1 số CN sẽ bị sa thải hoặc tệ hơn, Công ty “sập tiệm” – tất cả đều “chết”, mà CN “chết” trước. Ai thiệt hơn ? Cần phải có người đứng ra tìm và thuyết phục 2 bên có tiếng nói chung và cùng tốn tại phát triển mà không thiệt hại cho đất nước mình. Ngoài Chi bộ Đảng của CTLD thì chẳng có ai làm tốt được.

Vậy đó, và tôi xin vào Đảng để tổ chức ra Chi bộ CTLD (cho tới lúc bấy giờ chưa có) và Chi bộ chúng tôi đã hoạt động có hiệu quả rõ rệt. Tụi tôi đã “lãnh đạo” Công đoàn và “hướng dẫn” TGĐ giải quyết khối chuyện trong hầu hết các lãnh vực chứ không phải chỉ 30% (bằng vốn của phía VN) như 1 đ/c lãnh đạo đã từng chỉ đạo. Không những thế, tụi tôi còn kết nạp thêm “1 mớ” đảng viên mới., toàn tụi trẻ, có học, mà đặc biệt đều đang làm thuê trong LD chớ không phải do phía VN cử qua. Số này đúng là những Đảng viên thực thụ vì trong LD, Đảng viên không hề có lợi lộc gì ngoài quyền được phục vụ quần chúng, mà nếu có thì chỉ là có bị “tây” ghét mà thôi.

Còn chuyện tôi vào Đảng như thế nào xin để lần khác sẽ kể.