Tiếp "Bắc Thái và những kỉ niệm" - Nguyễn Văn Nam







Bắc Thái và những kỉ niệm

(Tiếp theo bài viết của Hoàng Anh)


Cám ơn H.A.! Đọc những gì bạn kể, trong đầu Nam lại trỗi dậy những hình ảnh đã nằm ngủ im cách đây gần nửa thế kỷ. Nhà ở của lớp của bọn mình (lớp Trung văn) nằm dưới chân đồi, trước nhà là một khoảng sân rông, xa một chút nữa là sân bóng đá, phía bên tay phải (từ nhà nhìn ra) là lớp học, đi tiếp xuống dưới là trung đội khác (học Nga văn), xuống một chút nữa là nhà của một bác thợ rèn người địa phương (Nam đã nhờ rèn một con dao găm rất đẹp nhưng không dám cho ai biết vì sợ bị tịch thu). Sâu xuống dưới nữa là một con suối nhỏ cắt ngang con đường mòn dẫn vào rừng. Đến giờ cơm (theo hiệu lệnh kẻng - một hồi dài) trung đội "rồng rắn" hành quân ngược dốc qua nhà Thầy Trường (đại đội trưởng) lên nhà ăn trên đỉnh dốc. Khu vực nhà ăn gồm ba bốn cái lán bố cục hình chữ "U" nhìn ra một lũng nhỏ, dưới là một con lạch chạy ngang (nơi rửa bát và xoong chậu). Nhìn chếch lên phía bên trái có một cây dọc chua rất đẹp (như H. Anh kể), phía dưới đó không xa là cái cối dã gạo bằng sức nước của đồng bào. Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy "vật lạ", mình cố xuống tận nơi xem cho bằng được. Vốc một nắm nhỏ đưa lên mũi - mùi gạo nương thơm phức!. Bỗng một ý nghĩ vụt thoáng qua "cứ để thế này không ai trông thì chim ăn hoặc mất trộm thì sao nhỉ?". Nhưng đâu có phải vây, người dưới xuôi thì sợ, còn đồng bào dân tộc họ chẳng lấy cắp của nhau bao giờ.




Nhớ có lần - cơm chiều xong, trời đổ mưa lớn. Không có áo mưa, cả bọn túm tụm ngay đầu hồi gõ bát và kể chuyện tào lao ... chờ thế này thì đến bao giờ? Bỗng một thằng (hình như là Chỉnh thọt, hay Tuấn hăm) đưa ra sáng kiến: vo quần áo lại, lấy bát ụp lên (che cho có vì...). Thế là cả bọn khoảng chục đứa, nhanh chóng trút bỏ "xiêm y" tông ngông phi thẳng về nhà. Đi dưới trời mưa trong trạng thái "Thổ dân" thích thật! Cứ thử một lần khắc biết - giữa núi rừng mù mịt mưa gió, ta như bị tan ra, trôi... trôi theo giọt mưa thấm vào trong đất.

Còn nhớ: Thầy Trường hồi đó đeo quân hàm pháo binh. Thầy rất thính tai. Cứ mỗi lần nghe thầy hô: "Có máy bay đấy - xuống hầm..." và ngay sau đó là hồi kẻng ba tiếng một keng, keng, keng dừng một tí, keng, keng, keng ... là cả lớp lục tục ra hầm. Hầm trú ẩn nằm ngay đầu nhà, nối với nó là một con hào dài chạy xung quanh nhà ở và lớp học. Nhưng bọn mình rất ít khi xuống hầm (vì sợ có rắn), cả bọn thường chui ra vạt sắn ngay cạnh dõi theo hướng Thái Nguyên - nơi mà từng đàn F4, F105 thay nhau kéo vào đánh phá khu gang thép. Vì ở xa nên cả bọn thi thoảng mới nghe thấy tiếng bom, tiếng lụp bụp của đạn cao xạ (của một trận địa gần) nổ trên không và những cụm khói đen giăng kín một khoảng trời. Và có một hình ảnh tớ không bao giờ quên: lần đầu tiên trong đời thấy máy bay Mỹ rơi. Một chiếc F4 trúng đạn cao xạ, kéo khói đen, cắm đầu xuống bên kia đồi hướng Trại Cau. Lơ lửng trong không trung thấp thoáng trong làn khói đen là hai cái dù (nửa trắng, nửa cam) cũng khuất theo hướng đó... Thôi! lan man cũng nhiều rồi, nếu cứ nhớ và chia sẻ thì còn dài lắm lắm...! Cám ơn Hoàng Anh! (nhớ: Đỗ nhĩ, Đinh Quân, Hoàng Anh là những trò cưng của thầy Trường mà). Giờ THẦY ở đâu? Nào ai có biết!!

 ❧ ❀ ❧ 

Nguồn: FB Van Nam Nguyen
Xem thêm: Bắc Thái và những kỉ niệm - Hoang Anh, 24/10/2014, Blog K6.