Cảm nhận - Khắc Việt K7
Thứ Tư, tháng 7 16, 2008CẢM NHẬN
Có một người bạn hỏi tôi: “Thằng A lên tướng, mày có tự hào không?”. Tôi đã trả lời là không, nhưng tôi mừng cho nó, thì người bạn kia cho tôi là cố chấp hẹp hòi… Thật buồn khi tôi không thể chiều theo ý nghĩ khác và càng không thể tranh luận để giải thoát cho mình cái "mũ" vừa được ban tặng. Nhân chuyện này tôi xin kể về một trong những người bạn Trỗi của tôi mà tôi thấy…
***
Hắn trên tôi một khóa, ngày ở trường Trỗi tôi biết, vì Hắn ngổ ngáo có tiếng. Cuối 1975 từ chiến trường ra ôn thi đại học, tôi lại gặp Hắn. Cùng là lính Trỗi nên tôi và Hắn thân nhau rất tự nhiên. Chúng tôi có nhiều điểm tương đồng của lính Trỗi nhưng cũng có nhiều khác biệt. Hắn vẫn như xưa, vẫn nghịch ngợm nổi tiếng trong đám học viên con em cán bộ. Tôi thì ngược lại, cái danh hiệu Đảng viên làm tôi thuần hơn, ít trèo tường bỏ học hơn.
Gần một năm trời ôn thi tại Lạng Sơn, chúng tôi sống như trong trại giam, chủ nhật một tiểu đội chỉ được 2 "vé" ra chơi thị xã. Mỗi lần như thế, hắn thương cái thằng Đảng viên trong tôi nên đều nhường vé cho tôi, còn hắn thì đi theo “lối nhỏ”. Chuyện ra phố khó khăn vậy mà chẳng ngày nào hắn và lũ em K9 vắng mặt ở cái thị xã nhỏ này. Chẳng mấy ai không biết lũ chúng tôi, từ các cô mậu dịch viên xinh đẹp trong cửa hàng giải khát đến bà bán chè chén vỉa hè..v.v. quan hệ của chúng tôi rộng lắm, ai cũng ngưỡng mộ đám lính quân hàm “sơ mít” con ông “cốp” nhất là các em gái Lạng Sơn.
Một lần tôi và hắn trèo tường ra thị xã chơi buổi tối, khi chuẩn bị về hắn rủ tôi đến nhà một người quen.
- Muộn rồi về thôi! Tôi giục hắn.
- Hôm nay tao có hẹn, muộn một chút! việc "chó" gì! Hắn động viên tôi. Mà Hắn vẫn thường xuyên đi về muộn như thế có mấy ai biết nên tôi cũng yên tâm.
Chúng tôi đi vào một căn nhà nhỏ trong con hẻm trên phố Kỳ Lừa. Từ khe cửa tôi thấy một cô bé tóc đuôi sam, má đỏ hồng đang học bài, khi chúng tôi vào cô bé mừng ra mặt, như đã chờ đợi từ lâu.
Xinh thật! Hắn quen từ bao giờ vậy? Hóa ra bấy lâu nay tôi cứ tưởng mình biết rõ về Hắn. Tôi biết Hắn quen nhiều cô gái trong thị xã này, có nhiều cô mê hắn như điếu đổ mỗi khi Hắn đàn hát, giọng Hắn khàn khàn rất quyến rũ . Riêng cô bé xinh đẹp này thì tôi không biết. Phải nói thật lúc bấy giờ nỗi lo bị kỷ luật tan biến hết. Tôi ngồi ngắm cô bé, cô bé nghe Hắn nói chuyện và sau đó Hắn giảng một bài toán vật lý lớp 9 cho cô bé...
Trên đường về tôi bảo: "mày giảng không hiệu quả đâu, tao thấy nó có nghe đâu mà mày cứ thao thao ...”
"Tao biết, chính vì thế tao mới rủ mày đi". Hắn trả lời tôi như vậy đấy! Tôi hơi bực và lại bị bất ngờ vì chẳng bao giờ nghĩ Hắn lại đàng hoàng thế.
"Nó thích, mày thích thì việc gì mà sợ, ngữ mày mà còn sợ mang tiếng “đểu” à". Hắn im lặng không cãi làm tôi ân hận. Suốt dọc đường về chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào, thậm chí lúc vượt tường thành cổ (Trường VHQĐ nằm trong thành cổ) chúng tôi làm những đông tác công kênh nhau cũng chẳng thằng nào mở mồm... Đêm ấy khi hai đứa chui vô màn thì thầy Đ. bắt gặp nhưng hôm sau chẳng thấy thầy gọi lên, Hú vía!. (Đúng là thầy Trỗi có khác, lại cứu trò).
Mấy hôm sau tôi làm lành hỏi nhỏ “Không đi dạy nữa à?”. Hắn gật đầu xác nhận. Chẳng biết trong đầu hắn nghĩ gì? Còn tôi thì thấy trong con người ngỗ ngược ấy là tâm hồn trong trắng, thánh thiện và tử tế.
***
Lên Đại học KTQS tôi và hắn vẫn cùng một đại đội, các trò cũ lại tiếp tục và phát triển còn hơn cả ngày chúng tôi ở Lạng Sơn. Tuổi trẻ nhiều khi không biết điểm dừng cho đến khi nhìn lại… Cả nhóm chúng tôi bị kỷ luật nặng, hầu hết bị đưa đi rèn luyện một năm tại các đơn vị Hải quân. Riêng hắn do nhận hết tội về mình nên bị nặng nhất nhưng không ai nghĩ đến mức độ phải ở tù. Hôm xe quân pháp về, nhìn hắn bị còng tay tôi buồn lòng và bất lực…
Thời gian trôi đi, những chú lính nghịch ngợm sau một năm ra đảo trở về tiếp tục học tập (tất nhiên là bị tăng K), rồi cũng ra trường và về các đơn vị. Cho đến hôm nay có chú đã là Trung tướng lãnh đạo một tổng cục quan trong trong QĐ, có chú ra ngoài làm bí thư một quận lớn ở HN, có chú là đại biểu khối doanh nghiệp trong QH… Hầu hết họ đều trưởng thành và tiến bộ nhanh chóng. Còn hắn, học hành dở dang không bằng cấp với một tiền án không biết hắn phải xoay sở ra sao để sống. Thỉnh thoảng tôi có gặp một vài anh em, họ nói em có gặp anh K6 ở chỗ này, chỗ kia. “Anh ấy trông tiều tụy lắm...” mấy chú xót xa nói. Không xót xa làm sao được, mấy chú em thành đạt giàu có muốn giúp ông anh mà đành chịu. Họ biết K6 là người khái tính. Còn tôi cũng buồn vì ngần ấy năm trời mà chưa tìm gặp hắn một lần, trong lòng cứ nghĩ chắc nó giận mình lắm...
Rồi tôi lại gặp Hắn sau hơn 20 năm từ cái ngày hắn bị bắt. Chúng tôi ngồi chuyện trò nơi quán bia hơi vỉa hè. Người gầy hơn xưa nhưng tính tình vẫn vậy có điều là trầm hơn do tuổi tác cùng những năm tháng lang bạt kỳ hồ. Hắn ít khi nói về mình nhưng tôi biết hơn 20 năm ấy hắn đi rất nhiều nơi, từ những bản làng heo hút vùng sơn cước đến các chốn độ thị, rồi Lào, Căm Pu Chia làm đủ mọi nghề, quan hệ với đủ mọi loại người. Để kiếm sống hắn phải bươn chải với không biết bao nhiêu công việc, có thể đôi lúc có những việc không thiện. Hắn bảo với tôi: "Cho mãi đến bây giờ tao không thể quên được ánh mắt của mày nhìn tao khi bị tụi quân pháp nó còng tay”. Tôi thực sự cảm động vì hình như hắn nhận thấy sự chia sẻ của tôi với Hắn trong lúc ê chề nhất của cuộc đời...
Biết Hắn vừa lấy vợ, vợ Hắn là cô gái một tỉnh biên giới phía Bắc, trong một gia đình nền nếp. Cô ấy là công chức kha khá của tỉnh. Tôi mừng cho Hắn vì từ nay đã có bến đậu, nhưng cũng lo cho hắn về gia cảnh… Tôi biết với Hắn ở cái thị xã biên cương này, với bề dày lăn lộn của cuộc sống giang hồ Hắn không thiếu cách kiếm tiền nhưng liệu có hợp với cô vợ công chức kia không?
Chúng tôi vừa uống bia vừa nói đủ chuyện khi sang đề tài vi tính thấy Hắn cũng chăm chú, tôi đề nghị tặng Hắn hai quyển sách, Hắn ưng ngay. Tôi bỏ bàn bia chạy ngay về nhà, mang đến đưa Hắn. Đó là hai cuốn viết về Foxpro …
Sau buổi đó tôi và Hắn thường điện thoại cho nhau, biết Hắn ngày càng say vi tính tôi cũng mừng nhưng tôi không thể ngờ bắt đầu từ hai cuốn sách đó Hắn lại chuyển hướng cuộc đời.
Khi tôi lên thăm Hắn thì thực sự "choáng", mới chỉ một năm mà trên giá sách đầy kín sách vi tính. Quả là Hắn thông minh mới có thể vật lộn với mớ kiến thức phức tạp đó, mà toàn tiếng Anh mới khiếp. Nếu nói là hắn siêu thì chưa đúng vì thế giới vi tình quá rộng lớn, nhưng nhiều người từng học đại học chuyên nghành này cũng chưa thể lấy đó làm phương tiện kiếm cơm được. Vậy mà Hắn thì ngược lại, từ việc nhỏ như các dịch vụ thông thường đến những hợp đồng lớn Hắn đã kiếm được không ít tiền. Một cuộc sống ổn định và hạnh phúc đã đến với Hắn.
"Tao có công nhóm lại lửa cho mày đấy nhé!". Tôi đùa “kể công” tưởng chi là để vui vậy mà Hắn cám ơn tôi, làm tôi một lần nữa ngỡ ngàng. Tôi làm gì được cho Hắn đâu, chẳng qua cũng chỉ là chuyện chơi chơi tình cờ vậy. Ngồi bên tôi còn vài người bạn (nhỏ tuổi hơn tôi và Hắn) trong những năm khó khăn trước kia đã chia sẻ với Hắn nhiều lắm, đáng lẽ những lời cảm ơn ấy phải dành cho họ.
Tôi xúc động không phải vì Hắn cảm ơn tôi mà vì mình có một thằng bạn tuyệt quá. Tôi tự hào về hắn, cuộc sồng dù thay đổi nhưng trong hắn tôi biết có những điều không bao giờ thay đổi.
6 nhận xét:
Trả lờiXóaNặc danh nói...
Cảm động!!! hay!!!
Chúc pác K6 này sống cuộc sống hạnh phúc dù có nảo bộ có mất thêm ít nhiều chất xám.
cảm ơn người viết bài!!
Tư SG
19:44 Ngày 15 tháng 7 năm 2008
Nặc danh nói...
K.Viet có một cách hành văn rất hay . Khúc triết , thân thiện và gần gũi . Bạn có thể tiến xa hơn nhiều với phong cách này . Tuy nhiên bạn phải nghiên cứu nhiều hơn nữa và có một bố cục hợp lý hơn là tả thực . Dù sao cũng thấy bạn có một phong cách , xin chúc mừng .
20:31 Ngày 15 tháng 7 năm 2008
Nặc danh nói...
Người bạn này, nếu tôi ko lầm thì cũng đã từng "vứt mẹ nó hết" và chìm vào men rượu suýt nữa phải trả giá bằng cuộc đời. Nhưng nay hắn đã thành công bằng ý chí ko thể tưởng tượng nổi. Chúng ta tự hào vì có người bạn như hắn.
Chúc mừng bạn !
HMK6
21:21 Ngày 15 tháng 7 năm 2008
Vinhnq nói...
Không nghĩ rằng, Khắc Việt kể chuyện rất chân thật và hay thế! Mừng cho bạn của mình không bị rơi xuống vực. Cảm ơn KV, rất giản dị và xúc động.
22:03 Ngày 15 tháng 7 năm 2008
AK7 nói...
Đã từng ngồi nói chuyện với nhau về anh bạn K6 này.Nhưng thực sự ko ngờ cậu lại viết hay và cảm động đến thế.Cảm ơn cậu.
-Đã hồi lại sức khỏe chưa?Nên ăn cháo đậu xanh và tĩnh dưỡng vài ngày cho lại sức khỏe.
00:04 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
Đỗ Nghĩa nói...
Nghe bạn tâm sự về ông bạn K6 có tên "ngổ ngáo" (tên từ hồi trường Trỗi) gần một buổi tối. Vậy nên mới về tới Hà nội là viết liền. Chắc K.V sẽ cho thêm thông tin về cuộc sống bạn ấy lúc này và mong bạn sẽ tham gia với anh em mình ở đây. Thấm thía và quý phục.
Bài viết thật cảm động.
00:05 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
6 nhận xét:
Trả lờiXóaNặc danh nói...
Cảm ơn mấy ông bạn k7 hay viết về bạn mình ,bài nào cũng hay và tràn đầy tình bạn . Võ k8
04:50 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
Nặc danh nói...
Bạn mình ở Xứ Lạng? Cũng là niềm tự hào cho anh em Trỗi!
07:05 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
Vinhnq nói...
Lúc nào TQ HT đi "xóa mù IT" fải kết hợp với C trưởng kiêm "chính ủy" đại đội KV, chắc kết quả đạt được sẽ tốt hơn.
08:49 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
Nặc danh nói...
các pác có biết vì sao Tư tui nhắc tới não bộ hay ko?
Có chuyện tiếu lâm IT như sau:
"Có một đại gia nhờ thời thế nên phất mạnh lên hàng triệu phú đôla. Nghĩ thấy mình cũng cần chấn chỉnh thêm bớt chất xám để lại tiến lên tỷ phú đôla, đại gia nhà ta bèn quyết định thay não.
Đền Viện thần kinh, được viện tiếp thị 3 bộ não với giá cả như sau:
+ của bộ trưởng: 200.000 USD
+ của giáo sư đại học : 150.000 USD.
+ của tay lập trình viên IT : 10.000 USD.
Đại gia bèn thắc mắc: Sao giá cả như dzậy?
Thì đây là câu trã lời: não Bộ trưởng hầu như còn mới tinh.
hì hì các pác tự mà suy luận nhen.
Đây là chuyên sưu tầm trong phô rum mấy thằng IT.
Chúc pác K6 Lạng Sơn sử dụng chất xám của mình hiệu quả cho gia đình nhờ.
10:55 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
Nặc danh nói...
"Đáng khâm phục lớn nhất của đời người là vươn lên sau khi ngã".
ST
12:30 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
Nặc danh nói...
Thanks bạn K.Việt đã nói một chút về K6 này ( Tạm goi là như vậy nha ) . Đọc comments của các bạn tôi lại thấy muốn làm 1 cái gì đó cho trường của mình , nhưng ngặt nỗi là thời gian eo hẹp quá . Dù sao mình cũng mang dòng máu " trường Trỗi " từ thủa nhỏ nên vẫn cố gắng sống làm sao cho xứng đáng với lòng mong mỏi của những người yêu mến mình và những người mình mến mộ . Hy vọng được tiếp anh em trường Trỗi tại Lạng sơn . Home phone : 025 879315 . Mobile : 0913314808 . Thành ý .
Thank for read this comment .
12:36 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
15 nhận xét:
Trả lờiXóadathb136 nói...
Năm 75 ở Hải quân chúng tôi có biết một số học viên ĐHQS bị đi cải tạo trong đó có Lợi mõm k8.Năm ngoái đi Lạng sơn chơi,thăm lại trường cũ gặp Kiên ngổ k6,đang định cư ở LS.Kiên có nghề IT.Nghe KV nói mới biết nguồn gốc.Chúc Kiên thành công trong cuộc sống,mà Kiên cũng giỏi đấy chứ!IT đâu phải ai cũng giỏi được đâu?Kiên sống bằng nghề tay trái quả đáng phục!
15:21 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
Nặc danh nói...
Ô hay và VĐũng vừa đến chơi ,có mang theo hàng "bồi thường chiến "tranh của ĐN.Cảm ơn ĐN!
Về bài viết này ,tôi viết từ trước khi đi SG ,chưa đăng vì con lấn cấn đôi điều.Như Nặc danh nhận xét rất đúng không làm sao dẫn dắt mạch chuyện theo ý được (do trình độ ),mặt khác còn ngại "hắn". Đã tâm sự với Bác KQ về điều này.Nghĩ lại đăng cốt cho ae đọc nội bộ nên mới làm.
Giờ thì "hắn" lên tiếng,ae động viên tôi thấy rất vui.Cảm ơn mọi
người.
KV.V7
15:45 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
Nặc danh nói...
Đạt bột bây giờ có khỏe không ? Tiếc là bạn lên LS đón con và về vội quá , tôi cũng muốn vô SG nhưng vì nhiều lý do nên chưa đi được ngay . Năm ngoái vào chơi được anh em đón tiếp nồng hậu quá , quả thật rất cảm động . Rất mong được gặp lại anh em ở LS . Cho tôi gửi lời thăm hỏi tới tất cả mọi người Đạt nhé . See u soon .
15:58 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
Nặc danh nói...
Câu chuyện này và những "phản ứng dây chuyền" của nó có lẽ là câu chuyện đẹp nhất mà tôi được biết kể từ khi tôi may mắn được biết đến blog này. Có lẽ cũng vì thế mà tôi thích đọc nó cho dù mình chỉ là người "ngoại quốc". Cám ơn tác giả và nhân vật chính của bài viết. EGK9
16:44 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
dathb136 nói...
Cam ơn Kiên tôi vẫn "khẻo".Khi nào quá bộ vô SG nhớ hú ae nhé!Nhà có lẽ xong rồi nhỉ?Mừng là bác vẫn vô blog theo dõi ae sinh hoạt.Có gì tham gia cho vui nhe!
17:48 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
Nặc danh nói...
Đạt ah . Không bao giờ tôi quên đâu . Nếu vào SG tôi sẽ hú ae ngay . Nhà thì xong và ở cũng lâu rồi . Nói chung ae ra nếu ko chê thì vẫn có thể tâm sự suốt đêm được . Có việc gì ae cứ hú , nếu tôi làm được quyết ko bao giờ từ nan .
Mọi cái có thể đổi nhưng K6 này quyết ko thay đổi tất cả chỉ vì ae . Chúc Đạt mạnh và vui , cho gửi lời thăm tới mọi người .
19:10 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
Nặc danh nói...
Gửi bạn EGK9 .
Nếu bạn là người " ngoại quốc " cũng ko sao vì khi bạn đã ghé thăm Blog này nghĩa là bạn đã quan tâm đến nó , chúng tôi thành ý thanks bạn . Về bài viết của KV câu văn và bố cục theo tôi nên tu chỉnh thêm nữa . Tuy nhiên đây là 1 câu chuyện KV post lên là có thực và với giọng văn mộc mạc , chân thành thì tôi nghĩ KV đã thành công . Hy vọng KV sẽ tạo ra nhiều cơn địa chấn hơn thế này . Tôi vẫn luôn hy vọng rằng Blog này ko chỉ giới hạn trọng trường Trỗi mà nó sẽ là mối quan tâm của rất ... rất nhiều người như bạn . Thanks .
19:25 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
Nặc danh nói...
@EGK9:Cảm ơn EGK9 đã động viên.Tôi vẫn đọc bài của bạn và rất ấn tượng về nó. Rất mong EGK9 quan tâm đến blog này. Mới chỉ biết đống rơm EGK9 nấp thể là đủ
KV.K7
20:47 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
Hòa Bình nói...
EGK9 đang sắp sửa chui ra khỏi đống rơm rồi đấy! "Em" ấy đọc các loại blog của Trỗi chứ không chỉ Uttroi đâu!
23:08 Ngày 16 tháng 7 năm 2008
AK7 nói...
Vnq có cấp ngay thư mời EGK9 (qua HB)ko?hay phải để Tq HTN?
10:48 Ngày 17 tháng 7 năm 2008
AK7 nói...
Quên, mời Kiên "Ngổ" (xin lỗi K nhé,vì kêu tên húy )tham gia luôn.
10:51 Ngày 17 tháng 7 năm 2008
Út Trỗi nói...
Đề nghị bác Kiên cho email vào địa chỉ UTTROI2007@GMAIL.COM
11:06 Ngày 17 tháng 7 năm 2008
Nặc danh nói...
Bạn thân mến Email của tôi là :
nguyenchikien2007@gmail.com
Bạn sẽ thấy mailbox của tôi trong : uttroi2007@gmail.com .
Thanks .
12:33 Ngày 17 tháng 7 năm 2008
Nặc danh nói...
ak7 mời tôi tham gia vụ gì đây ? Tôi chưa rõ vì ngôn ngữ thể hiện của bạn tôi chưa bắt kịp . I'm sorry .
12:38 Ngày 17 tháng 7 năm 2008
Út Trỗi nói...
@K6LS: AK7 mời bác làm blogger ÚT TRỖI mà!
13:09 Ngày 17 tháng 7 năm 2008