Chuyện thời học viên (tiếp 3) - d.đ
Thứ Tư, tháng 12 30, 2009Chuyện thời học viên (tiếp 3)
" Cái áo ngực" *
d.đ
Ký túc xá bọn tôi là khu nhà 4 tầng xây từ những năm nảo năm nào chả đứa nào biết. Toà nhà dài mấy chục mét có hai cầu thang lớn ở hai đầu nhà. Tường xây “mộc” (nghe nói khi xây xong phần thô thì hết mẹ nó kinh phí để trát. Ngày ấy chưa có tật xà xẻo vật tư). Kẻ nào có máu lãng mạn kiểu cổ điển thì khi nhìn toà nhà từ xa sẽ thấy nó phảng phất như những toà nhà bên Anh quốc thế kỷ trước.
Thiết kế nội thất khu nhà theo tiêu chuẩn “công xã nguyên thuỷ”:
- Tầng một dùng để làm nhà trẻ, vì con trẻ đái, ỉa đã có bô.
- Tầng hai dành cho giáo viên vì các vị ấy giải quyết nỗi buồn ở trường.
- Tầng ba cho giới văn nghệ sỹ vì các vị này chuyên gia ỉa đái vào miệng nhau.
- Tầng bốn dành cho bộ đội vì chiến sỹ ta kết hợp giải quyết chuyện ấy ở thao trường.
Nghĩa là toàn bộ toà nhà không có hệ thống vệ sinh, nước máy. Muốn “giải quyết” phải đi ra một khu riêng thật xa. Tay nào bị "Tào Tháo đuổi" thì chỉ có nước són ra quần.
Bọn tôi ở tầng 4. Tầng gồm rất nhiều phòng nhỏ, mỗi phòng kê được 4 giường hai tầng, vừa chẵn biên chế một tiểu đội. Trong phòng được trát vữa tử tế nhưng chả vôi ve gì. Có ông bạn ngồi học bài ở nhà. Buổi chiều mùa hè nóng quá cởi áo vắt vai tựa lưng vào tường. Tự dưng thấy “nhói” sau lưng quay lại tưởng muỗi ngày đốt, nhưng chả thấy con nào. Tựa lưng tiếp tục “cầy”, lại thấy “nhói” ở lưng. Tức mình dí cánh tay vào tường “làm mồi” rồi ngồi theo rõi. Thì ra là rệp. Rệp nhiều vô kể, rệp cư ngụ trong các khe vữa trên tường. Thế là bỏ học, cả buổi chiều chỉ đưa tay làm mồi nhử. Phát hiện được “hang nào” có rệp là lại cậy dỉ mũi trét lại, chơi kiểu hành xác như Thượng Cam Lĩnh bên tàu ngày xưa. Trên tường chi chít đốm đen hậu quả của cuộc chiến chống rệp. (Tay này giờ to phết, đại tá lâu rồi nhưng kẹt hay sao ới, nhưng được xơi lương tướng).
- Dép đâu cho tao mượn rửa chân.
- Thế dép mày đâu?
- Đi chơi với em bị bọn trẻ ranh ngoài “công viên tỉnh uỷ” nẫng mẹ mất rồi.
Tôi vừa làu bàu chửi vừa lật chiếu lôi cho hắn mượn đôi dép đúc Trung quốc vừa được phát. Tôi đã cẩn thận dùng dao xẻo đi hai miếng ở hai mũi đôi dép. Tuy mất thẩm mỹ nhưng chắc ăn không lẫn được với thằng nào. Tuy nhiên khi đi ngủ tôi vẫn cẩn thận lật chiếu nhét đôi dép phía dưới để tránh nhầm lẫn rồi nghi kị mất đoàn kết lẫn nhau. Đang loay hoay chuẩn bị ngủ tiếp thì thấy thằng bạn lại lồm cồm tụt từ tầng hai xuống vén màn chui vào giường tôi. "Tôi cho ông xem cái này". Vừa nói hắn vừa dí cho tôi một nắm vải rồi hai tay cứ thế đưa lên bưng miệng hi hí cười.
- Cái gì mà dây dợ lằng nhằng thế này? - Trời tối nên tôi không biết nó là quái quỷ gì.
- Đố ông biết?
Sờ mó một hồi mà tôi không thể nào luận ra. "Chịu!". "Cái “nịt vú” của đàn bà! Cái “nịt vú”! Ông hiểu không? Ông chưa qua thực tế không hình dung ra là phải". "Trời ơi! Sao liều thế, lôi ở đâu về cái của nợ này, không cẩn thận tai bay vạ gió bị kỷ luật như chơi". "Chả trộm cắp của ai mà tôi phải sợ. Buổi tối đi chơi với em lúc về quên bố nó không đưa trả lại cho nàng, vả lại đang tức vì bị nẫng mất đôi dép nên còn tâm trí đâu mà nhớ". Rồi hắn kể lể: "Ngồi tâm sự với em thấy nó vướng víu quá thế là cởi bố nó ra đút vào túi áo quân phục rồi cài nút cẩn thận. Chính vì cẩn thận thế nên mới quên. Lỡ rồi biêt làm sao bây giờ? Ông có kế gì không?"
- Thì cất đi chủ nhật tới tìm cách trả lại cho nàng.
- Một tuần… tôi sợ chẳng may chuyện vỡ lở ra có thằng nào biết nữa thì chết.
- Thế thì lẳng bố nó qua cửa sổ xuống đất cho bọn năm thứ nhất chúng nó chịu trận.
- Hay! Ý kiến hay! Thế mà tôi không nghĩ ra, ông sáng dạ thật.
Thế là hắn vo viên cái của nợ ấy vứt tõm qua cửa sổ. Rồi hai thằng ai về giường ấy thẳng cẳng làm một mạch tới khi có kèn báo thức.
Phía sau toà nhà chúng tôi dưới đất là hai dãy dây phơi, sở hữu của bọn học viên năm thứ nhất. Chiếc nịt vú chu du trong không gian từ tầng 4 vô tình rơi xuống vắt vẻo trên dãy dây phơi. Sáng hôm sau kiểm tra nội vụ sáng tay chính trị viên phụ trách năm thứ nhất chửi như "hát Quan họ", rồi cho tiến hành điều tra. Bọn năm thứ nhất xanh mặt ôm bụng mà không đứa nào dám cười. Sau đó nghe nói “cái nịt vú” còn trở thành giẻ lau bảng.
Trong giờ học tay trực nhật vắt giẻ không kỹ. Đến giờ giảng thầy phải thò tay qua cửa sổ vắt lại cho khô rỗi giũ giũ, cái nịt vú bung ra cả thầy trò được trận cười vỡ bụng. Mất mẹ nó nửa tiết học.
...
Lại nói về chuyện của em. Khi đi chơi nàng cẩn thận thủ theo cuốn vở, nói dối mẹ qua nhà bạn trao đổi bài. Khi về bị mẹ chửi quê gần chết.
- Con gái lớn rồi dù là sang nhà bạn ở gần, dù là buổi tối con cũng phải nên ý tứ mặc cái áo ngực vào, chứ cứ thỗn thện như hai quả bưởi thế kia chướng mắt lắm.
Chủ nhật sau gặp lai em. Em đòi lại “của quý” và kể lại sự tình cho hắn. Rồi tôi lại được tin tưởng “Ka-tôt lặp lại” cho nghe. Đúng là cái thằng quỷ chỉ gây toàn chuyện rắc rối.
Bây giờ lắm lúc ngồi nghĩ lại thời học viên tự dưng thấy nhớ hắn.
Gửi bởi DĐ lúc 09:50: 30 tháng mười hai, 2009
0 comments:
Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)
- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>