Chẳng biết hắn làm cái quái gì thêm ngoài chức GĐ mà tiền lắm thế, có trời mới biết. Về khoản này tôi ít khi thóc mách vào chuyện riêng tư của người khác, ngay cả đối với bạn bè thân và cho tới tận mãi sau này, khi đã có vợ con, tôi vẫn giữ “Nguyên tắc”ấy.
Một buổi chiều hắn về sớm, đi cùng với một ông bạn.Vừa vào đến cửa hắn đã oang oang “Ông khẩn trương tắm giặt, tối nay chúng ta đi nhảy đầm”. Tôi có ba cái vé mời ở câu lạc bộ Dancing Giảng Võ đây.
Chẳng ra đồng tình ,chẳng ra phản đối, sau một phút lưỡng lự, tôi nói:
- Tôi ngại chỗ đông người lắm, nhất là chỗ tụ tập nhiều đàn bà con gái, với lại ông đã dạy tôi được buổi nào đâu mà nhảy với chả nhót - Hắn sững người.
- Ừ nhỉ ! Chết thật tôi tưởng cũng dạy ông được một vài buổi rồi chứ. Nhưng thôi! Không sao, bây giờ vẫn kịp, ông khẩn trương lên, tôi bổ túc cho ông 15 phút, chỉ cần 15 phút là Ông sẽ có đủ kiến thức để “cọ xát” với thiên hạ.
Thế rồi tôi đi tắm.Tắm xong lên phòng đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình từ chiếc máy Catsec phát ra.
- Lại đây! Ông lại đây!
Chẳng để tôi kịp mặc quần áo, người trần trùng trục và vẫn còn ướt nhẹp, thế là hắn ôm thốc lấy tôi, dìu tôi đi theo điệu nhạc. Hắn nắn chân nắn tay tôi như thầy lang nắn chân tay bệnh nhân bị trật khớp. Chẳng phải một mình, hắn còn lôi cả ông bạn của hắn vào chỉ bảo, uốn tôi như uốn lưỡi câu. Nào là thân phía trên phải thẳng chỉ được chuyển động phần cơ thể phía dưới, nào là đánh mặt phải dứt khoát, Nào là mặt phải tươi, đừng quá căng thẳng. Hắn nói nhiều lắm, cứ như giáo viên dạy ngoại ngữ. Đây là điệu Val, đây là Bebop, đây là Tango, đây là Chachacha, rồi Rumba, Pasodop tôi cứ rối hết cả lên mỗi khi có một điệu nhạc mới.
Thế rồi đúng bảy giờ chúng tôi cũng kịp xuất phát. Cả ba thằng “Lèn” trên chiếc xe cánh én luồn lách đánh võng nhằm hướng Giảng Võ thẳng tiến, hồi đó ở HN xe này là oách lắm. Tới sàn nhảy, tôi cũng thấy đông đông, chỉ rặt là những người lớn tuổi và cỡ tuổi tôi. Nhạc bắt đầu nổi lên, mọi người lao ra sàn. Hai ông bạn có lẽ có bạn nhảy từ trước nên đã mất hút vào đám đông.
Trong ánh đèn xanh đỏ chập chờn, trong mớ âm thanh rộn rã Tôi vẫn nhận ra tiếng the thé của kèn Trumpet, tiếng lả lơi của Sacxo, tiếng phừng phừng của Congtobat, tiếng thình thịch như giã gạo của Trống. Tôi ngồi ngây ngô, mặt cứ dại ra, đờ đẫn.
Bỗng có một bà sồn sồn chắc lớn hơn tôi dễ đến chục tuổi, người đẫy đà, mặc chiếc váy liền áo dài sát đất có những bông hoa to bằng cái bát sắt “B52” của bộ đội ta ngày xưa thời đánh mỹ dùng để ăn cơm, màu đỏ chói:
- Tôi có thể mời anh điệu Rumba này được không?
Lạ thế! ngày xưa đọc truyện nước ngoài tôi nhớ hình như chỉ có đám đàn ông chủ động mời lũ đàn bà nhảy, còn trong trường hợp này! ở ta có “ Nhẽ ” khác chăng, hay là tôi nhớ lộn?
Chẳng đợi tôi có chính kiến, người đàn bà phốp pháp ấy đã cầm tay tôi lôi thốc vào sàn.
Thật may Rumba là điệu nhảy dễ, nét nhạc lại “Dịu dàng” nên tôi qua được. Nhưng đến Val thì tôi “chết”.
Tôi bị xoay như chong chóng, giống như hồi bé đi bắt chuồn chuồn, bằng phương pháp thủ công, dùng tay quay, cứ đứng một chỗ quay, cho tới khi chuồn chuồn ta chóng mặt rơi phịch xuống đất mới thôi.
Tôi chóng mặt thật sự, vì tiền đình của tôi vốn yếu từ bé. Tôi có cảm giác đây đúng là một cuộc hành xác. Người đàn bà nhảy lôi tôi đi xềnh xệch trên sàn. Lúc này tôi chẳng còn hiểu và phân biệt nổi thế nào là giới hạn về văn hóa, thế nào là ranh giới giữa nghệ thuật và sự phàm tục.
- Ối giời ôi! Suýt nữa thì tôi hét toáng lên. Tôi như khuỵu xuống, không phải vì do tôi quá chóng mặt, mà là vì mu bàn chân tôi bị gót giày của “Người bạn nhảy” đè lên, mà khổ, lỗi kỹ thuật này tác giả lại là chính tôi. Cũng may vừa vặn lúc ấy điệu nhạc kết thúc.
- Tôi vội vàng chia tay người đàn bà phốp pháp, mặt đỏ phừng phừng như đĩa xôi gấc thắp hương đêm hôm rằm, mà không quên cảm ơn, kèm theo nụ cười nịnh đầm méo mó, trong bụng thì mừng thầm, thế là “thoát”.
Vào khu ghế ngồi tôi mới có cơ hội kiểm tra lại “Thương tích” của mình. Nhìn xuống chân, đôi
dép nhựa Tiền Phong Dép nhựa
Trước có 2 loại, dép nhựa Tiền Phong (Hải Phòng) và nhựa trắng Hà Nội. Giá mỗi đôi bằng cả con lợn. Hồi sau giải phóng, bà con trong đó nhờ mua gửi vào, quý hơn vàng.
trắng mà thằng em tôi tặng trước lúc đi Tây. Tôi thấy chiếc dép chân phải, đầu một quai bị bung ra, còn chân thì khỏi nói, tê buốt tới tận óc.
Tôi bỗng chột dạ, và liếc mắt ra xung quanh. Tôi để ý thấy thấp thoáng dưới gấu những ống quần tây, những cổ chân trắng, to phô ra dưới gấu váy . Những đôi giày bóng lộn, đen có, nâu có, cả trắng nữa, thấp gót có, cao gót có, đàn ông, đàn bà, ai ai cũng đi giày chỉ có mình tôi là ... Đơn giản đến lạc lõng, cả bộ quân phục sỹ quan nữa hình như nó cũng không hợp ở chốn này. Tôi cứ ân hận vì đã trót.
T/P hcm 2/1995.
❧ ❀ ❧
Trung Le: Thấy dép nhựa tiền phong đã ngạc nhiên lại còn bộ quân phục sỹ quan nữa, vãi....
Trả lờiXóaCông Phan: Có phải Giang, Cty Vận tải vịt pha ngan ( sông pha biển) ?
Duy Đảo: Đúng đấy.
Nguyen Thang Bình: Giỗ tổ HN mưa, lại đang đau răng...đọc chuyện của Duy Đảo buồn cười ...lại đau răng....tiếp!
Minh Dao Pham: nhảy xong mới biết dép đứt cũng có lý !
Trung Le: Lấy rượu súc miệng hết đau răng liền
Nguyen Thang Bình: Súc liên tuc rồi..nhưng chỉ đỡ đau...còn lại vẫn sưng lệch má rùi Trung Le à!
Trung Le: Giơ má kia cho vợ tát sẽ đều ngay
Nguyen Thang Bình: Thế thì Răng văng Răng hết!
Nguyen Kim Loan: Nhảy xong bác mới nhìn đến phục trang của mình... Hihi may được thực hành nhảy rồi... Tiếc quá đứt cái quai dép bác nhẻ....
Meo Ha: Xem xong nhớ chuyện năm 77 tao với Thắng Tô, Thang Nguyentoanđi nhẩy ở Hàng Bài bị CA bắt ! Sẽ viết lại cho AE xem trên blog k6 sau.
Thang Nguyentoan: Hay nhưng mà năm 1985 mà vẫn cả thộn thể ah
Anh Vũ: Uả thế đôi giầy Sỹ quan Cô sư gin đâu?
Nguyen Thang Bình: Hồi đó mang dép tiền phong là oách rồi...giầy nóng bỏ bố và điều leengj cũng chưa bắt buộc!